Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 399. Người phụ nữ này, thật là thú vị 12

Chương 399. Người phụ nữ này, thật là thú vị 12


Đinh Hạo Văn nhìn Nguyễn Dao bị ngã thật mạnh xuống mặt đất, gã ngoác miệng người vô cùng càn rỡ, gã cởi áo trên người mình ra, dùng quần áo trói chặt hai chân của Nguyễn Dao lại, sau đó duỗi tay lại định lột quần áo trên người cô ra lần nữa.

Nguyễn Dao cắn đôi môi thật chặt, bụng dạ buồn nôn từng cơn.

Hai đời cô chỉ lo liều mạng với sự nghiệp không hề yêu đương, không nghĩ tới lần đầu tiên lại là loại tình huống cưỡng hiếp như này, hơn nữa còn cùng một gã biến thái.

Nếu không phải trong bụng trống rỗng, Nguyễn Dao thật sự sẽ nôn mửa ngay tại đây, tên biến thái chết tiệt, sau này không nên rơi vào trong tay cô, nếu không cô nhất định sẽ khiến gã sống không bằng chết!

Đáng tiếc, đời này đã định trước cô và Tần Lãng không có duyên, nếu như sớm biết trước có một ngày như này, lúc ấy cô nên chuyển anh thành chính thức sớm một chút, hưởng thụ sớm một chút.

Đang lúc cô cho rằng bản thân khó giữ được trong sạch, trên đỉnh đầu truyền đến “ầm” một tiếng thật lớn, Nguyễn Dao suy nghĩ chậm mất nửa nhịp, chẳng lẽ còn có người anh em nào khác của anh Thâm đến đây?

Tốt nhất là như vậy, để cho bọn họ đấu nhau kẻ sống kẻ chết, chỉ tiếc cô không nhìn thấy được, đầu cô càng lúc càng nặng nề, càng ngày càng choáng váng, đôi mắt cô chớp chớp mấy cái, hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Tần Lãng xông vào đến nơi thì nhìn thấy chính là một hình ảnh như vậy: Nguyễn Dao nằm trên vũng máu, máu tươi chói mắt nhuộm đỏ cả sàn nhà, cũng nhuộm đỏ cả quần áo và khuôn mặt cô, anh trơ nhìn nhìn cô trút hơi thở cuối cùng.

Đầu Tần Lãng “Ong” lên một tiếng, hai mắt lập tức đỏ đậm, toàn thân không kiềm chế được rùng mình.

Nguyễn Dao đã chết, cô đã chết!

Nếu như anh đến nhanh một chút, cô sẽ không xảy ra chuyện, nếu lúc trước anh đi theo cô cùng nhau đến Dương Thành, có lẽ cô sẽ không bị bắt đi, vốn dĩ sau khi hội triển lãm kết thúc, anh sẽ được chuyển thành chính thức, bây giờ lại rơi vào sinh ly tử biệt!

Vị trí nào đó từ sâu bên trong trái tim giống như bị ai đó siết thật mạnh, cơn đau đớn kia từng chút lan ra, đau đến mức dường như anh không thể đứng thẳng nổi.

Đinh Hạo Văn vừa nhìn thấy ở cửa đứng một hàng công an, tức khắc gã sợ đến mức hồn phi phách tán, quay đầu chạy vào trong phòng, định chạy trốn từ cửa sổ.

Đồng chí công an cũng không phải ăn chay, họ thần tốc xông lên, rốt cuộc bắt được Đinh Hạo Văn ngay chỗ cửa sổ.

Nhìn thấy đồng chí công an trói ngược hai tay Đinh Hạo Văn lôi ra ngoài, Tần Lãng hồi phục lại tinh thần, trước tiên anh cởi áo khoác của mình ra che đi bả vai bị lộ ra bên ngoài kia của Nguyễn Dao, sau đó bước từng bước đi qua bên chỗ Đinh Hạo Văn.

“Bụp!” Một tiếng, Tần Lãng vung lên một quyền nện xuống mặt gã Đinh Hạo Văn.

“Bụp!” Lại thêm một đấm nữa.

“Bụp! Bụp! Bụp!”

Tần Lãng cứ nối tiếp một đấm lại thêm một đấm nữa nện vào bụng, nện xuống mặt của Đinh Hạo Văn, Đinh Hạo Văn bị đồng chí công an túm chặt hai tay, hoàn toàn không có đường để mà phản kháng lại, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị đấm.

Đôi mắt anh ta sưng lên, cái mũi lệch đi, răng cũng bị đấm rụng mất hai chiếc.

“Đồng chí Tần dừng tay, không thể đánh nữa, nếu đánh tiếp sẽ chết người.”

Một đồng chí công an khuyên nhủ.

Hai mắt Tần Lãng lại đỏ lên, giống như là anh không hề nghe thấy gì, cứ điên cuồng vung nắm đấm nện xuống Đinh Hạo Văn, chỉ chốc lát sau khuôn mặt Đinh Hạo Văn đã biến thành đầu heo.

Đồng chí công an lo sợ sẽ đánh chết người, anh ta vội vàng tách hai người kia ra, mà Tần Lãng lại giống như bị ma nhập vậy, không đánh chết Đinh Hạo Văn thề không bỏ qua.

Đúng lúc này anh nghe thấy giọng bí thư Trịnh truyền đến từ phía sau: “Kỹ sư Lãng, cậu đang làm cái gì thế? Cậu muốn báo thù vì đồng chí Nguyễn, tôi có thể hiểu được, chỉ là bây giờ phải nhanh chóng đưa người đi bệnh viện mới là quan trọng nhất.”

Tần Lãng hung ác nham hiểm trừng mắt nhìn Đinh Hạo Văn: “Dao Dao đã chết, tôi cũng không muốn sống nữa, hôm nay tôi phải giết chết tên súc sinh này, báo thù cho Dao Dao!”

Người ta đều nói nước mắt nam nhi không rơi dễ dàng, Tần Lãng nói xong câu này, hai hàng nước mắt chảy dài xuống từ khóe mắt.

Bí thư Trịnh: ?

Bí thư Trịnh: “Kỹ sư Lãng, cậu đang nói cái gì? Đồng chí Nguyễn vẫn còn thở, cô ấy chưa chết!”

Lần này đến phiên Tần Lãng giật mình sửng sốt: “? Dao Dao còn chưa chết?”

Bí thư Trịnh chỉ vào Nguyễn Dao trên mặt đất, nói: “Anh xem, còn đang thở.”

Ánh mắt Tần Lãng dừng trước ngực Nguyễn Dao, mặc dù nhìn qua hơi thở có phần mỏng manh nhưng thực sự là vẫn còn phập phồng.

Anh vừa rồi nhìn thấy Nguyễn Dao nhắm mắt lại, lại nhìn thấy cả người cô khuôn mặt toàn là máu, máu tươi trên mặt đất cũng khiến đôi mắt anh đỏ theo, theo bản năng anh cho rằng cô đã mất mạng.

Mọi người ngơ ra: Hóa ra anh đánh đập Đinh Hạo Văn như vậy là vì cho rằng đồng chí Nguyễn đã chết?

Đinh Hạo Văn: Vậy không phải tôi bị đánh đau một trận vô ích à?

Tần Lãng lại không cảm thấy xấu hổ hay mất mặt, người yêu mất mà lại tìm được, vui sướng lập tức rót đầy lồng ngực: Nguyễn Dao còn sống, em ấy còn sống!

Thế gian này làm gì còn có chuyện nào khiến người khác vui hơn so với chuyện này nữa sao?

Tần Lãng không rảnh để ý hai tay đau đớn, anh đi qua thật cẩn thận bế Nguyễn Dao lên, sau đó đi ra ngoài, chạy về phía bệnh viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận