Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 363. Cá không ăn muối cá ươn 4

Chương 363. Cá không ăn muối cá ươn 4


Mí mắt người đàn bà kia giật giật: “Niếp Niếp à, con đừng nói nữa, sao con lại không nghe lời như vậy? Cha mẹ cũng vì tốt cho con."

Người đàn ông kia cũng vô cùng căng thẳng: "Vị nữ đồng chí này, dù cho cô là phần tử tiến tiến, cũng không thể tùy tiện nói năng bậy bạ được."

Nguyễn Dao cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ mọi người không nghe ra sao? Cô gái này nói giọng miền Nam, mà hai vợ chồng này lại có khẩu âm miền Bắc, còn có mọi người nhìn vẻ ngoài của ba người này đi, không có chút giống nhau nào, còn có quần áo mặc trên người họ, từ đầu đến chân, không có chút điểm tương tự nào."

Mọi người nghe vậy thì liếc nhìn một cái, quả nhiên là như vậy.

Trước đó mọi người thấy hai vợ chồng này người sau khóc còn thương tâm hơn người trước, lại nghe chuyện con gái không hiểu chuyện muốn ở bên người đàn ông cặn bã, vì vậy sự chú ý đều bị lệch hướng, không chú ý đến những chuyện này.

Nhưng bây giờ nghe Nguyễn Dao nói như vậy, mọi người lập tức phát hiện chuyện không đúng.

"Đúng vậy, sao một nhà ba người các người mỗi người lại có dáng vẻ khác nhau, con gái của các người không giống hai người chút nào cả!"

"Đúng vậy, còn có khẩu âm của hai người các người nữa? Dáng vẻ còn có thể giống cô cậu, nhưng khẩu âm không thể lừa gạt được!"

"Thật là quá gian trá, thiếu chút nữa bị hai vợ chồng các người lừa rồi!"

Hai vợ chồng kia nhìn mọi người đã nghiêng về một phía, ngày càng có nhiều người vây lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

"Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Nếu không nói, chúng tôi sẽ gọi đồng chí công an đến."

Không phải hai vợ chồng này không muốn giải thích, mà là không biết giải thích như thế nào, hai người nhìn nhau một cái, một giây sau người đàn ông đẩy cô gái trẻ tuổi về phía Nguyễn Dao, sau đó hai vợ chồng nhanh chân bỏ chạy.

"Nhanh bắt bọn họ lại! Đừng để bọn họ chạy!"

Nguyễn Dao đón lấy cô gái bị đẩy đến, chỉ huy mọi người bắt người.

Lần này không cần cô chỉ huy, sớm đã có người phản ứng kịp, mấy người đàn ông chia ra đuổi theo hai vợ chồng, rất nhanh đã bắt được hai người kia.

Vào lúc này Giang Xuân Hoa cũng dẫn theo nhân viên của trạm xe lửa đến.

"Tránh ra hết đi, xảy ra chuyện gì thế?”

"Nhân viên tới đúng lúc lắm, nơi này có hai tên buôn người, muốn gạt bán phụ nữ, nhanh chóng gọi đồng chí công an tới bắt đi!"

Mọi người mồm năm miệng bảy giải thích với nhân viên, hai vợ chồng kia sợ hãi chạy trốn, đây chính là minh chứng tốt nhất.

Nhân viên thấy vậy cũng không dám tự tiện giải quyết, lập tức để cho người gọi báo với đồng chí công an, rất nhanh đồng chí công an đã đến.

Lúc đầu hai tên buôn người kia còn muốn chống cự, nói nhà bọn họ có đứa con trai ngu ngốc không cưới được vợ, cho nên muốn tìm một cô gái trẻ tuổi về làm con dâu, bọn họ không phải là bọn buôn người, chỉ là nhất thời hồ đồ thôi.

Nhưng đồng chí công an không phải người dễ lừa gạt như vậy, không nói đến thủ đoạn gây án của hai người rất thành thạo, chỉ nói sau khi thấy công an bọn họ còn có thể bình tĩnh nói như vậy đã không đơn giản rồi, nhìn một cái đã biết người có kinh nghiệm.

Sau một phen thẩm vấn, cuối cùng hai người này cũng không chịu được nữa.

Sau lưng bọn họ còn có một nhóm tội phạm, bọn họ chỉ là hai người nhỏ bé trong trong đó mà thôi, ở khắp nơi cũng có không ít người lừa bán trẻ em, phụ nữ giống bọn họ, đứa trẻ bị lừa gạt sẽ bán đi cho nhà không có con, hoặc người không sinh được con trai, phụ nữ thì bán cho đàn ông độc thân ở vùng núi xa xôi.

Đồng chí công an dựa theo lời khai của hai người này, sau đó tiêu diệt một nhóm tội phạm kia, nhưng đó là chuyện sau này.

Lúc này đồng chí công an chứng minh cô gái trẻ tuổi kia, cũng chính là Đinh Văn Tĩnh không phải là con gái của hai tên buôn người kia, sau đó lại cảm ơn Nguyễn Dao.

Bởi vì xe lửa không thể dừng lại quá lâu, mấy người đã nhanh chóng trở về xe lửa, trong đó có cả Đinh Văn Tĩnh.

Trở lại giường nằm, sau khi mấy người Khương Anh biết chuyện, đều hết sức khiếp sợ.

"Ông trời ơi, thật sự quá đáng sợ, không ngờ bọn buôn người bây giờ lại đáng sợ như vậy."

"Đúng vậy, bọn họ luôn miệng nói đồng chí Đinh là con gái của bọn họ, nếu đổi lại là tôi, nói không chừng cũng sẽ tin lời họ nói."

Giang Xuân Hoa thở dài một cái: “Nói ra cũng thật xấu hổ, lúc ấy tôi cũng tin, còn hùa theo mọi người mắng đồng chí Đinh là bất hiếu, thật xin lỗi đồng chí Đinh."

Đinh Văn Tĩnh khoát khoát tay: “Đồng chí Giang không cần để ý, nếu không phải nhờ mọi người, bây giờ cháu đã không có cách nào chạy khỏi."

Nghĩ đến chuyện mình có thể bị bán đến vùng núi gả cho một người đàn ông già bốn mươi năm mươi tuổi, sinh con dưỡng cái cho bọn họ, cả đời này cũng không có cách nào trở về gặp người nhà, cô ấy nhịn không được run rẩy cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận