Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 148. Khinh bỉ trong lòng 5

Chương 148. Khinh bỉ trong lòng 5


Nguyễn Dao xinh đẹp, lại thông minh tài giỏi, nấu cơm cũng ngon, bây giờ lại còn đưa cô ấy vào Liên đoàn Phụ nữ nữa.

Đi theo Nguyễn Dao là chuyện thông minh nhất mà cô ấy làm ở đời này, về sau cô ấy phải tiếp tục đi theo Nguyễn Dao.

Năm thanh niên tri thức, hiện tại ba người vào văn phòng, chắc chắn trong lòng hai người kia không quá dễ chịu.

Nhất là Thẩm Văn Thiến, không phục mà nhìn Nguyễn Dao: "Tại sao cô lại lựa chọn Ôn Bảo Châu? Tôi sao lại kém hơn so với Ôn Bảo Châu chứ?"

Nguyễn Dao nhíu mày: "Vậy tại sao Ôn Bảo Châu lại kém hơn cô?"

Tuy rằng Ôn Bảo Châu không tính thông minh, nhưng tâm tư cô ấy đơn thuần, mà quan trọng nhất là cô ấy rất tín nhiệm mình, xưa nay sẽ không tự tiện chủ trương cản trở cô.

Cho nên trong ba người, cô không chút do dự lựa chọn Ôn Bảo Châu.

Thẩm Văn Thiến bĩu môi, rưng rưng nước mắt: "Tôi biết chắc là vì trước đó tôi hiểu lầm cô, cho nên cô mới không lựa chọn tôi, đúng không?"

Nguyễn Dao: ?

Nguyễn Dao không kịp hiểu chuyện hiểu lầm mà Thẩm Văn Thiến nói là gì, nhưng mà cô cũng không có ý định truy đến cùng.

Chỉ là vì hòa khí ở điểm thanh niên tri thức, cô vẫn khích lệ: "Hai người các cô cũng không cần nhụt chí, về sau Liên đoàn Phụ nữ còn có thể tiếp tục phát triển lớn mạnh, nếu sau này còn tuyển người, tôi sẽ ưu tiên cân nhắc các cô, nhưng điều kiện tiên quyết là các cô không được làm điều xấu."

Lâm Ngọc nghe thấy còn có hy vọng nên trong lòng cũng không còn quá khó chịu nữa: "Về sau tôi nhất định sẽ cố gắng thật tốt, tranh thủ trước năm nay tiến vào Liên đoàn Phụ nữ."

Trước đó bởi vì chuyện mang thai, quan hệ của cô ấy với mọi người đều rất bình thường, ra đồng làm việc cũng không đủ dụng tâm, cho nên Nguyễn Dao lựa chọn Ôn Bảo Châu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Thẩm Văn Thiến mấp máy môi, không lên tiếng nữa.

Chỉ chốc lát sau mẻ sủi cảo thứ nhất đã ra lò.

Sủi cảo thịt dê thêm hành tây khử đi vị tanh, tươi mới ngọt thanh, cắn một cái, nước canh nồng đậm lan tỏa cả khoang miệng, mùi thơm không chịu được.

Bình thường Thẩm Văn Thiến có thể ăn được nhất, nhưng hôm nay cô ta chỉ ăn mười mấy cái sủi cảo, sau đó đột nhiên trở về phòng, lấy giấy bút bắt đầu viết thư.

Mọi người lại cho rằng cô ta lại muốn oán giận với anh trai, nên đều có chút dở khóc dở cười.

Ngày hôm sau, đội trường Hồ ở dưới ánh nắng chói chang cầm loa bắt đầu động viên đại hội thu hoạch vụ thu.

"Cuối tuần chính là thu hoạch vụ thu, tất cả mọi người phấn chấn lên cho tôi, đây là một trận chiến tranh không có khói lửa, chúng ta tuyệt đối không thể thua."

"Việc riêng lớn đến đâu cũng là việc nhỏ, việc nước dù nhỏ cũng là việc lớn, thu hoạch vụ thu là quốc gia đại sự, tất cả mọi người nhất định phải chăm chỉ cho tôi!"

Gương mặt già nua của ông bị mặt trời chiếu cho đỏ bừng, rống đến khàn cả giọng, có thể nói là cố gắng cực kỳ.

Mấy người của đội sản xuất cũng bị phơi nắng đến mặt đỏ bừng, nhưng không có bất kỳ kẻ nào oán giận, ngược lại còn sục sôi ý chí vì lời khích lệ của đội trưởng Hồ.

Chuyện Lâm Ngọc được giáo sư Cố giúp rất nhiều, ban đầu Nguyễn Dao nghĩ muốn tự mình đi đến thị trấn một chuyến cảm ơn bà, sẵn tiện cắt chỉ ở bụng của Lâm Ngọc đi, nhưng thu hoạch vụ thu sắp tới, đội trưởng Hồ không cho xin nghỉ, cô đành phải đổi thành viết thư.

Ngoại trừ viết thư, cô còn làm một chút khô heo và bánh bích quy làm quà cảm ơn gửi đi.

Giáo sư Cố nhận được quà Nguyễn Dao gửi tới thì lập tức cười đến mức chỉ thấy răng chứ chẳng thấy mắt đâu.

"Đứa bé Nguyễn Dao kia thật sự quá khách sáo, viết thư cho ta là được rồi, còn gửi đồ ăn làm gì chứ, phí tiền quá."

Cố Việt Trạch khinh bỉ trong lòng, nghĩ thầm rằng, nếu bà nội không cười tươi như vậy thì con còn có thể tin tưởng lời bà nói.

Nghĩ như vậy, cậu ta định đưa tay lấy một miếng khô heo ăn, ai ngờ giáo sư Cố không lưu tình chút nào mà vỗ tay cậu ta cái “bộp”.

"Đây là Nguyễn Dao tặng cho bà, con muốn ăn thì tự mình đi mua."

Cố Việt Trạch nhìn thấy mu bàn tay đỏ lên, giọng điệu rất là tủi thân: "Khô heo có hơn một cân, bà nội bà có cần nhỏ mọn như vậy không?"

Giáo sư Cố hùng hồn nói: "Bà đây keo kiệt thế đó."

Nói xong bà cầm lấy một miếng khô heo bỏ vào trong miệng, mùi thịt thơm nức mũi, thịt heo lại rất dai.

Cực thơm.

Đột nhiên có tia sáng lóe lên trong đầu bà, bà đứng lên đi vào thư phòng, sau đó bấm số điện thoại.

Lúc này Tần Lãng vừa mới tăng cả trở về, đói bụng đến mức bụng kêu vang, ai ngờ anh vừa cầm điện thoại lên, đầu kia lập tức truyền đến một giọng nói-

"Tiểu tam nhi, cháu đoán xem ai vừa gửi cho bà đồ ăn ngon nè?"

Nghe thấy thế, bụng của Tần Lãng rất đúng lúc truyền đến một loạt âm thanh ùng ục.

Lúc này anh thực sự đói đến mức có thể ăn hai đầu bò luôn: "Bà ngoại,bà muốn nói gì thì nói nhanh lên ạ, cháu còn chưa ăn cơm."

Giáo sư Cố hớn hở: "Là Nguyễn Dao gửi cho bà khô heo và bánh bích quy đó, đều là tự tay con bé làm, con bé có gửi cho cháu không?"

Tần Lãng ngừng một chút: "Không có."

Nghe vậy, giáo sư Cố yếu ớt thở dài: "Nếu như cháu trẻ đi vài tuổi thì tốt rồi, quả nhiên cô ấy không thích trâu già như cháu."

Tần Lãng: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận