Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 264. Đàn ông chó 2

Chương 264. Đàn ông chó 2


Mặc dù còn hai ba tháng nữa mới chính thức bước vào mười năm kia, có thể vào trước đó, thật ra đã có manh mối từ lâu, cho nên mới vừa rồi cô không để cho Tần Lãng và nhà họ Cố nhúng tay vào chuyện của cô. Lại nói, chuyện của cô cũng không quan trọng, chỉ cần tài liệu vẫn còn ở trong công xưởng, bọn họ cũng không dễ định tội cô, nhiều nhất là không để công xưởng làm tiếp mà thôi.

Còn về chuyện để Nguyễn Hưng Khang thông báo cho hai vợ chồng Vương Phân và Nguyễn Bảo Vinh ở thủ đô, là cô muốn mượn cơ hội này xem thử thái độ của hai vợ chồng với cô con gái là cô đây.

Ôn Bảo Châu thấy Tần Lãng đi ra, vội vàng hỏi: “Nguyễn Dao thế nào? Cô ấy có sao không? Bọn họ có nghiêm hình ép cung cô ấy không?”

Dù Nguyễn Dao lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một cô gái mềm mại yếu ớt, vừa nghĩ đến cô sẽ bị nghiêm hình ép cung, cô ấy nhịn không được mà đỏ hốc mắt.

Mới vừa rồi cô ấy rất muốn đi vào hỏi thăm sức khỏe của Nguyễn Dao, nhưng tên nam công an hung dữ kia nói chỉ có thể đi vào một người, không cho cô ấy đi vào.

Tần Lãng: “Cô ấy không sao, tôi còn có một số việc phải làm, tôi đưa cô về công xã trước.”

Sau khi đưa Ôn Bảo Châu về công xã, Tần Lãng đi tìm Nguyễn Hưng Khang, chuyển lời của Nguyễn Dao cho cậu ta.

Nguyễn Hưng Khang nghe được chuyện Nguyễn Dao bị bắt, lập tức sững sờ.

Nghe được chuyện Nguyễn Dao muốn mình làm, vẻ khiếp sợ trên mặt chuyển thành chấn động: “Anh nói chị họ tôi bảo tôi làm như vậy?”

Tần Lãng gật đầu nói: “Cô ấy bảo cậu gửi điện báo về, cậu có tiền không? Nếu không có tôi cho cậu.”

Anh vừa nói vừa móc túi cầm tiền ra, Nguyễn Hưng Khang vội vàng khoát tay: “Không cần, tôi có tiền, vậy tôi sẽ đi làm ngay.”

Mặc dù không rõ trong lòng Nguyễn Dao suy tính chuyện gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến cậu ta thì cũng không có vấn đề gì.

Ngược lại, người đàn ông trước mắt này, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, cũng không biết người này là gì của chị họ cậu ta?

Sau khi Tần Lãng rời đi Nguyễn Hưng Khác lập tức gửi điện báo cho nhà họ Nguyễn.

Trên điện báo viết rất nghiêm trọng: Nguyễn Dao bị bắt giam, gần như sẽ bị bắn chết, mau trở về.

Nhà họ Nguyễn ở thu đô được điện báo, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Nguyễn Dao bị bắt, còn bị bắn chết?

Rốt cuộc cô đã làm chuyện gì? Cô muốn chết không thành vấn đề, nhưng nếu bị bắn chết nhất định sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ nhà họ Nguyễn.

Khuôn mặt Vương Phân đen còn hơn than đá nữa: “Con bé đó đúng là cái đồ nuôi tốn cơm! Năm đó tôi đã nói rồi, không nên nhận nuôi nó!”

Năm đó mẹ chồng ôm cô trở về, bà ta vừa nhìn đã không thích rồi, hận không thể dìm chết đứa bé đó trong bồn cầu.

Chỉ là lúc đó người làm chủ gia đình là mẹ chồng bà ta, hơn nữa hồi đó bà ta gả vào nhà họ Nguyễn nhưng hai năm vẫn chưa có bầu, bình thường sau khi người phụ nữ không có bầu nhận nuôi một đứa trẻ khác thì sẽ nhanh chóng có bầu.

Bà ta không có tư cách từ chối, không thể làm gì khác hơn là để Nguyễn Dao làm con gái mình, vào hộ khẩu nhà họ Nguyễn, nhưng không ngờ con bé chết tiệt kia thật biết cách dằn vò, lại quậy ra chuyện có thể bị bắn chết!

Trong nhà này xuất hiện một người bị bắn chết, vậy thì sau này Kim Bảo của bà ta đừng có nghĩ đến chuyện vào làm ở một đơn vị tốt được.

Vương Phân càng nghĩ càng tức giận, hận không thể lập tức mua vé xe chạy đến biên giới, tát cô mấy bạt tai.

Nguyễn Bảo Vinh râu ria xồm xoàn, dáng vẻ vừa mới tỉnh rượu: “Bây giờ nói những lời này thì có ích gì? Phải nhanh chóng nghĩ cách mới được.”

“Đều đã như vậy rồi, còn có thể có cách gì?” Vương Phân nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên trong đầu chợt lóe ánh sáng: “Đúng rồi, nếu như bây giờ chúng ta cắt đứt quan hệ với nó, về quê tìm mấy người làm chứng, chứng minh con bé đó không phải con gái ruột của chúng ta, ông nói có tác dụng không?”

Đôi mắt đục ngầu của Nguyễn Bảo Vinh cũng sáng theo: “Chắc là có tác dụng, bà đi tìm người hỏi thử đi, nếu có tác dụng, vậy bà về quê tìm người làm chứng đi.”

Vương Phân: “...”

Chuyện này cũng do bà ta làm, vậy ông ta làm gì?

Tất nhiên chuyện Nguyễn Bảo Vinh làm là uống rượu say khước rồi đi ngủ, từ sau khi bị công xưởng sa thải, ông ta cảm thấy mất hết mặt mũi, còn cảm thấy cả đại viện này đều đang xem trò cười của mình, cho nên ông ta không vực dậy nổi, lựa chọn mỗi ngày dùng rượu cồn chuốc say mình.

Vương Phân vô cùng tức giận, nhưng chồng vô dụng rồi, bà ta còn có một đứa con trai cưng.

Hoặc là nói, bởi vì chồng vô dụng, cho nên bà ta mới chịu nâng đỡ con trai, nếu không về già bà ta phải dựa vào ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận