Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 220. Nhưng tôi không muốn xa cô 3

Chương 220. Nhưng tôi không muốn xa cô 3


Lúc này Nguyễn Dao đang ngồi ở vườn hoa phía sau nhà họ Cố, uống cà phê, ăn điểm tâm, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cô, trông cô như một con mèo nhỏ nhắm mắt lại.

Nhìn cô với bộ dạng này, trong mắt giáo sư Cố tràn đầy cưng chiều: "Dao Dao, hôm qua cháu đến khu vực dầu mỏ thấy chỗ đó thế nào?"

Nguyễn Dao mở to mắt: "Rất tốt ạ, tuy điều kiện của khu vực còn rất khó khăn, nhưng ý chí chiến đấu của mọi người đều sôi sục, làm người ta cảm thấy được sự mạnh mẽ và nhiệt huyết, cháu rất thích bầu không khí bên đó."

Giáo sư Cố: "Vậy cháu có muốn đến làm việc ở khu vực đó không?"

Nguyễn Dao ngẩn ra: "Đến làm việc ở khu vực đó sao?"

Giáo sư Cố gật đầu: "Đúng rồi, nếu cháu muốn, bà sẽ giúp cháu tìm cách."

Thứ nhất, bà thấy Nguyễn Dao là một cô gái xinh đẹp, làm thanh niên trí thức ở bên ngoài thì sẽ luôn gặp phải những chuyện phức thế này thế kia, như lần trước là con trai của quản lý Ngô, lần này là nhà họ Trương, nếu đến khu vực dầu mỏ, bên đó quản lý nghiêm ngặt, hơn nữa có Tần Lãng trông chừng, chắc chắn sẽ không xảy ra những chuyện như vậy.

Thứ hai, bà vẫn muốn hai người trẻ tuổi tiến xa hơn, nhưng bây giờ hai người ngăn cách ở hai nơi, làm sao tiến xa hơn được đây?

Đến khu vực làm việc cũng không phải chuyện dễ dàng, đơn giản nhất là lấy tư cách người nhà để vào đó, nhưng bà sẽ không làm như vậy, bằng không thì chẳng phải bà đã trở thành một người nhà họ Trương khác rồi sao?

Nguyễn Dao thực sự có phần cảm động, nhưng cuối cùng cô vẫn lắc đầu: "Nếu ngày nào đó cháu muốn đến đó làm việc, cháu hy vọng mình sẽ dựa vào năng lực của chính mình."

Dựa vào núi thì núi đổ, dựa vào người thì người già, cô muốn đến làm việc ở khu vực đó, chỉ có thể dựa vào năng lực và nghề nghiệp của mình quang minh chính đại mà đến.

Giáo sư Cố không tức giận vì cô từ chối, ngược lại càng yêu thích cô hơn: "Cháu là một đứa trẻ có chí khí, vậy bà sẽ không ra chủ kiến cho cháu nữa, tự bản thân cháu quyết định đi."

Nguyễn Dao để cà phê xuống, đi đến ôm lấy cánh tay bà: "Cảm ơn bà, giáo sư Cố, bà còn tốt hơn bà ngoại ruột của cháu nữa."

Tuy rằng cô đã trải qua hai kiếp người, nhưng cả hai kiếp cô đều không có nơi nương tựa, người thân đều xem cô như gánh nặng hoặc là kẻ thù, trái lại, những người ngoài như giáo sư Cố, còn có bà nội Lưu lại đối xử tốt với cô.

Nếu không có họ, có lẽ cô đã biến thành nhân vật phản diện từ lâu rồi :)

Chuyện nhà họ Trương gây ầm ĩ lớn như vậy, được đăng trên báo, chỉ cần là người đọc báo thì sẽ biết.

"Thật sự không ngờ hai mẹ con nhà họ Trương lại dám làm như vậy, ở xã hội mới còn cưỡng đoạt phụ nữ, con gái nhà người ta nói không sai, bọn họ muốn khôi phục chế độ phong kiến!"

“Nhà họ Trương bình thường không coi ai ra gì, nhất là sau khi ngành của con dâu cả nhà bọn họ trở thành ngành trọng điểm thì nhìn mọi người bằng cái lỗ mũi, cho rằng ai cũng thấp hơn bọn họ một bậc, giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng bị quả báo.”

"Không phải là bị quả báo, trái lại tôi rất thắc mắc là nữ thanh niên trí thức đó có lai lịch thế nào, lại có thể làm cho ngay cả nhà họ Trương cũng bất lực."

"Dù lai lịch ra sao, tóm lại cũng đừng tùy tiện coi thường người khác, cũng đừng làm chuyện phạm pháp thì sẽ không sao cả."

Mọi người đều tỏ vẻ lời này là có lý, nói cho cùng còn không phải do nhà họ Trương tự gây nghiệp à.

Hai ngày nay người nhà họ Trương đều sống thu mình lại một chút, dù biết xin người khác giúp đỡ cũng vô dụng, nhưng cũng không thể không làm gì được.

Cả gia đình đều cố gắng huy động, xin giúp đỡ khắp nơi nhưng hoàn toàn không thu hoạch được gì.

Hai ngày nay Trương Tu Vĩ đều chạy đến công xã tìm Nguyễn Dao, người ở công xã nói với cậu Nguyễn Dao không có ở đó, nhưng cậu vẫn đến đó mỗi ngày, đến rồi đứng chờ dưới nắng, chờ đến khi trời tối mới trở về.

Cuộc điều tra của ủy ban kỷ luật và giám sát sẽ không chỉ ở việc "cưỡng đoạt phụ nữ", mà còn điều tra về công việc và biểu hiện ở đơn vị của vài người lúc thường ngày, cùng với những việc khác.

Trong đó vấn đề của mẹ Trương là nghiêm trọng nhất.

Nhà họ Trương ở Trấn Thượng là dòng họ nổi tiếng, mẹ Trương là phó chủ nhiệm Đoàn Công tác Văn hóa - Văn nghệ, thường ngày không coi ai ra gì, mà còn thích gây thù chuốc oán, chỉ cần có người đắc tội là bà ta sẽ lấy quyền lực trong tay ra để ngáng chân đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận