Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 229. Dở khóc dở cười 5

Chương 229. Dở khóc dở cười 5


Nguyễn Dao ăn cơm trưa ở Nguyễn gia, sau đó cùng Ôn Bảo Châu trở về công xưởng.

Công xã cũng phân cho Ôn Bảo Châu một phòng đơn, chẳng qua không có nhà vệ sinh và phòng bếp độc lập, cho nên lúc tắm rửa cô ấy đều chạy đến bên Nguyễn Dao để tắm.

Phòng của hai người nằm cạnh nhau, cũng không có gì bất tiện, bình thường cũng có thể bầu bạn.

Ngày hôm sau các công nhân trở lại công xưởng để làm việc, nghe được đơn đặt hàng tăng gấp năm lần, lập tức reo hò.

"Đơn đặt hàng của chúng ta được thị trường và người dân rất hoan nghênh, nhưng hy vọng mọi người không được buông lỏng và kiêu ngạo, hãy chắc chắn làm ra sản phẩm tốt nhất, chỉ có chất lượng tốt thì công xưởng mới có thể phát triển, mọi người nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ rồi!"

Mọi người đồng thanh đáp, âm thanh vang vọng khắp công xã.

Mặc dù họ không hiểu thế nào là phát triển lành mạnh, cũng không hiểu cái gì thị trường với không thị trường, nhưng họ biết, sản phẩm làm tốt, mọi người yêu thích, vậy là họ có đơn đặt hàng, có đơn đặt hàng có nghĩa là có tiền lương để cầm.

Vì vậy, tất cả mọi người đều tràn đầy hăng hái.

Bên Nguyễn Dao đang hung hổ mang mọi người đi sản xuất, bên Tần Lãng nhận được điện thoại của chú hai anh.

"Cháu thành thật với chú đi, người nữ đồng chí mà cháu nhờ chú giúp đỡ thật sự không phải người yêu của cháu sao?"

Tần Lãng: "Thật sự không phải."

Tần Chính Dương hét lớn một tiếng: "Thằng nhóc thối, đến lúc này mà cháu còn không nói thật! Chú có nghe người ta nói, cháu dẫn nữ đồng chí người ta về nhà bà ngoại của cháu, có chuyện này không?"

Tần Lãng: "… Nếu cháu nói cô ấy tự tìm tới cửa, chú hai có tin không?"

Tần Chính Dương: "Tin cái đầu cháu! Nếu không phải cháu đưa về, nữ đồng chí người ta làm sao biết giáo sư Cố? Chú còn nghe nói, giáo sư Cố dẫn theo cô ấy đến căn cứ thăm cháu, cháu còn không thừa nhận hả!"

Tần Lãng: "..."

Cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Cúp máy xong, Tần Lãng cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

Nghe ý của chú hai thì ông bà nội của anh đều đã biết, để cho anh chuẩn bị câu từ rồi cho bọn họ một lời giải thích.

Anh dở khóc dở cười, anh có thể giải thích cái gì chứ?

Anh và Nguyễn Dao căn bản không có gì.

Chỉ là lời này không chỉ chú hai anh không tin, ngay cả đồng nghiệp ở căn cứ cũng không tin.

Kể từ lần trước Nguyễn Dao và bà ngoại của anh cùng nhau đến căn cứ, hiện tại mọi người đều nhận định anh có người yêu.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô đứng ở cửa căn cứ ngày hôm đó, khóe miệng theo bản năng nhếch lên.

Bánh nếp táo đỏ mà cô mang đến ngày hôm đó có hương vị rất ngon, vừa ngọt ngào lại mềm mại, rất hợp khẩu vị của anh.

Buổi tối, nhiệt độ ở căn cứ rất thấp, gió bắc vi vu, Tần Lãng bị gió thổi đến run lập cập, đang chuẩn bị trở về đọc sách vật lý một lát rồi nghỉ ngơi.

Nhưng vừa đi xuống tầng dưới nhà trọ, anh liền bị người ta gọi lại.

"Kỹ sư Lãng, xin chờ một chút."

Tần Lãng xoay người, nhìn thấy Thẩm Hàn Xuyên đứng dưới gốc cây hồng trong sân, ánh trăng chiếu lên người anh ta, mặt nửa sáng nửa tối khiến cho người ta không thấy rõ cảm xúc của anh ta.

"Kỹ sư Thẩm tìm tôi có chuyện gì không?"

Hai người chia làm tiểu tổ khác nhau, bình thường không tiếp xúc nhiều lắm, hơn nữa tính cách hai người không giống nhau, cho nên bình thường hai người chỉ có gật đầu chào hỏi, lúc này thấy anh ta gọi mình lại, trong lòng Tần Lãng không khỏi có chút ngjac nhiên.

Bàn tay Thẩm Hàn Xuyên để trong túi nắm thành quyền, nhiệt độ chỉ có bảy tám độ, nhưng anh ta lại khẩn trương đến mức đổ mồ hôi trong lòng bàn tay: "Đúng, tôi tìm anh có chuyện."

Tần Lãng nghe vậy, cất chân dài đi tới: "Có chuyện gì?"

Tần Lãng cao hơn Thẩm Hàn Xuyên mấy cm, lúc này đứng trước mặt Thẩm Hàn Xuyên, anh ta không hiểu sao lại cảm nhận được một cảm giác áp bách: "Tôi muốn hỏi kỹ sư Lãng và đồng chí Nguyễn Dao, hai người có quan hệ gì?"

Mắt đào hoa của Tần Lãng bất động thanh sắc nhướng lên: "Kỹ sư Thẩm hỏi cái này làm cái gì?"

Thẩm Hàn Xuyên hít sâu một hơi: "Tôi muốn biết, đồng chí Nguyễn có phải là người yêu của anh không?"

Đôi mắt Tần Lãng đen sâu không thấy đáy, âm thanh thờ ơ: "Phải thì sao mà không phải thì sao?"

Thẩm Hàn Xuyên nhìn Tần Lãng, gằn từng chữ nói: "Nếu không phải, vậy tôi chuẩn bị theo đuổi đồng chí Nguyễn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận