Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 198. Tôi không so đo với kẻ ngu 2

Chương 198. Tôi không so đo với kẻ ngu 2


Chỉ là gạt đi cái danh thiếu dầu mỏ của tổ quốc là sứ mệnh của người làm dầu mỏ thế hệ bọn họ, một ngày mà sứ mệnh không hoàn thành, bọn họ sẽ không rời đi căn cứ.

Sinh là người làm dầu mỏ, chết là hồn của dầu mỏ.

Đời này, bọn họ không oán không hối hận.

Hốc mắt Giang Xuân Hoa cũng ửng đỏ: “Đúng vậy mà, đứa nhỏ Tiểu Anh kia cũng đã lớn thành cô gái lớn rồi, tôi nằm mơ đều nhớ tới nó.”

Văn phòng bất cứ lúc nào có người sẽ tới, Khương Hải Học dùng tay áo lau sạch nước mắt, gấp gọn thư cẩn thận từng li từng tí. lại bỏ vào phong thư nói: “Chờ qua năm Tiểu Anh cũng là cô gái lơn mười chín tuổi, sau này nó đến căn cứ, chúng ta tìm cho nó một vị hôn phu tốt.”

Giang Xuân Hoa lấy lại thư một lần nữa nhét vào trong túi: “Không vội, đời này thời gian nhàn nhã nhất của phụ nữ chính là thời điểm làm con gái, không cần sinh con dưỡng cái, không cần hầu hạ cha mẹ chồng, con gái của mình chính mình thương, giữ nó lại ở trong nhà thêm mấy năm.”

Bà ta và con gái tách ra năm năm, nào có đạo lý mới vừa đến đã lập tức gả cô ấy ra ngoài?

Khương Hải Học cười nói: “Nghe lời này của bà, cứ như tôi làm một người cha không biết thương cho con gái vậy.”

Giang Xuân Hoa lườm ông ta một cái: “Ông chính là không thương cho con gái đấy, đúng rồi, vừa tôi tới đấy gặp được kỹ sư Lãng, ông chưa nói chuyện của Khương Tuyết với cậu ấy chứ?”

Khương Tuyết là con gái nhỏ của anh cả bọn họ, từ nhỏ dáng vẻ đã thanh khiết, thông minh, người cũng xinh đẹp, nhưng mà mắt nhìn cũng cao, nhìn không thích cái này, ghét cái kia, đến bây giờ gần hai mươi hai tuổi rồi cũng chưa quyết định được chuyện nhà chồng.

Thế là hồi trước anh cả của bọn họ viết thư tới đây, để bọn ông ở căn cứ hỗ trợ tìm mấy đối tượng ưu tú, vấn đề này bà ta vừa nhìn đã không muốn dính vào, trái lại con người Khương Học Hải này trọng tình nghĩa, thật sự là nghiêm túc tìm kiếm.

Hôm qua ông ta nói muốn giới thiệu Tần Lãng cho Khương Tuyết, bà ta nghe xong liền bảo ông ta dừng lại, không nói gia thế của nhà họ Tần, chỉ nói tính cách của hai người sẽ không thích hợp.

Tính cách của Khương Tuyết đã kiêu căng lại hư hỏng, mọi việc đều cần có người dỗ dành, tính của Tần Lãng lạnh lùng, nhìn như vô hại, kỳ thật không ai có thể thật sự chính đi vào tim anh, nếu hai người sinh hoạt chung một chỗ, khẳng định sẽ ầm ĩ túi bụi, đương nhiên người ồn ào chỉ có thể là một mình Khương Tuyết.

Vẻ mặt Khương Học Hải ngượng ngùng: “Tôi còn chưa mở miệng đã bị cậu ta từ chối.”

Giang Xuân Hoa cười vỗ tay một cái: “Đáng đời! Tôi bảo ông cứ làm học giả cao tuổi cho tốt đi, học người ta làm bà mối cái gì.”

Khương Hải Học bị cười đến mặt đỏ bừng: “Bà xem bà đang nói cái gì đấy, tôi học người ta làm bà mai mối hồi nào chứ?”

Nguyễn Dao và đội trưởng Hồ trở lại đội sản xuất.

Nhìn thấy Nguyễn Dao trở về, nhóm xã viên dần dần xông tới.

“Chủ nhiệm Nguyễn, chuyện hàng mẫu sao rồi?”

“Đúng vậy, cô mau nói, hôm qua hỏi Ôn thanh niên trí thức cô ấy không chịu nói thêm chữ nào, làm cho tôi cả đêm đều ngủ không ngon.”

“Nói này, chủ nhiệm Nguyễn cô mang hàng mẫu ra ngoài nhưng không mang về, vậy là bán đi rồi sao?”

Nguyễn Dao nhảy từ xe ngựa xuống nói: “Năm phút sau tôi sẽ họp ở bên kia Đả Cốc Trường, mọi người thông báo với nhau, để người của đội ngũ nữ giới qua bên kia tập hợp.”

Mọi người nghe được phải họp, không khỏi càng thêm tò mò: “Phải họp gì thế chủ nhiệm Nguyễn?”

Nguyễn Dao lấy ra ấm nước quân dụng uống một ngụm nước nói: “Đợi chút mọi người sẽ biết.”

Mọi người thấy cô không nói đành phải thôi, tranh thủ thời gian chia ra đi thông báo cho người khác.

Thu hoạch vụ thu đã hoàn thành, lúc bình thường trong ruộng không có việc gì làm, các xã viên khác biết Nguyễn Dao muốn họp ở Đả Cốc Trường, cũng chạy tới tham gia náo nhiệt.

Chờ khi Nguyễn Dao mang theo một đội quân tóc dài đi tới, gần như toàn bộ người của đội sản xuất đều đến đông đủ.

Nguyễn Dao đi đến bục giảng, cầm loa trong tay nói: “Tôi biết mọi người rất quan tâm đến việc hàng mẫu, tôi đây cũng không thừa nước đục thả câu, chúng ta thành công, xưởng trưởng của Đông Thăng rất yêu thích sản phẩm của chúng ta, đặt chúng ta ngay tại chỗ một đơn hàng mười một nghìn bảy trăm tệ.”

Ngay khi những lời này vừa nói ra, cả Đả Cốc Trường im lặng vài giây.

Sau một khắc, giống như nước nhập chảo dầu, toàn trường sôi trào.

“Ông trời của tôi ơi, tôi không nghe lầm chứ? Cô mau nhéo tôi một chút, tôi sợ tôi đang nằm mơ.”

“Tôi cũng cảm giác giống như đang nằm mơ, giỏ sọt thế mà có thể bán nhiều tiền như vậy sao?”

“Chủ nhiệm Nguyễn, cô nói không nhầm chứ? Thật là đơn đặt hàng hơn mười nghìn tệ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận