Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 132. Mười giờ đêm nay đến khu rừng phía Tây 5

Chương 132. Mười giờ đêm nay đến khu rừng phía Tây 5


Nguyễn Dao nói: "Bác không cần thấy tiếc, con nghe phóng viên Từ nói bọn họ muốn làm một phỏng vấn về những câu chuyện kì lạ, chuyên viết về những chuyện lạ xảy ra trong thôn, anh ta hỏi thăm đội sản xuất chúng ta có những câu chuyện như vậy hay không, nếu như thích hợp, đến lúc đó anh ta sẽ đích thân đến đây phỏng vấn."

Bà Ngưu lập tức phấn chấn tinh thần: "Sao cơ? Phóng viên đích thân đến phỏng vấn, nếu cậu ấy đến phỏng vấn ta, có phải ta có thể được lên báo hay không?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Là có thể được lên báo, nhưng điều kiện tiên quyết là cần câu chuyện phù hợp, không thì trước tiên bác kể mấy câu chuyện thú vị cho con nghe, để con xem thử có thích hợp không."

Bà Ngưu kể vài chuyện trong quá khứ ở đội sản xuất, có chuyện ma quỷ, có chuyện công công bới tro, Nguyễn Dao nghe mà kinh ngạc không thôi.

Nhưng nghe xong cô lắc đầu: "Bác à, con cảm thấy những chuyện này cũng không thích hợp lắm, bác còn có chuyện gì khác không?"

Bà Ngưu cau mày, đột nhiên vỗ mạnh đùi, nói: "Ôi sao ta lại quên mất chuyện năm đó của nhà họ Phương."

Nguyễn Dao hai mắt sáng ngời: Đến rồi.

"Khoảng dịp tết Đoan Ngọ vào hai mươi mốt năm trước, họ hàng đều phải qua lại biếu quà, nhà họ Phương lúc ấy có không ít người đến, trong đó có một cô gái bộ dạng giống như tiên giáng trần, lại nói cô ấy cũng có một hai phần giống với thanh niên tri thức Nguyễn con, năm ấy cô gái đó cũng là mười tám mười chín tuổi, thanh niên trong thôn cũng không thể rời mắt khỏi cô ấy."

"Cô gái đó chỉ đi vào rừng cây nhỏ hái rau dại, sau đó người đã không thấy tăm hơi, lúc ấy người trong thôn đều lục tung cả thôn lên, nhưng vẫn không tìm được gì."

Nguyễn Dao hỏi: "Việc này lúc trước con đã nghe người ta nói, mọi người đều nói cô gái kia đã bị dã thú ăn thịt, là vậy sao ạ?"

Bà Ngưu lắc đầu: "Ta thấy không giống, lúc ấy là ban ngày, hơn nữa lại là mùa hè, đồng cỏ bên kia cũng có đủ thức ăn, cho nên dã thú bình thường sẽ không chạy vào thôn."

"Hơn nữa lúc ấy không có chút động tĩnh, không ai nghe thấy tiếng kêu của dã thú, cũng không có người nghe thấy tiếng cầu cứu của cô gái kia, trong rừng cũng không có dấu vết giãy dụa, đồng chí công an đến xem qua, đều nói không giống như bị dã thú tha đi."

Mắt Nguyễn Dao sáng lên: "Lúc ấy có báo công an ạ?"

Bà Ngưu gật đầu: "Có báo, con gái như hoa như ngọc không còn, cha mẹ cô gái đó khóc rất nhiều, không chỉ báo công an đến đây, cả nhà bọn họ cũng tìm trong thôn hơn nửa tháng, nhưng không tìm được gì, cô gái, cháu nói xem việc này có kì quái không, có thể được đăng báo không?"

Nguyễn Dao làm bộ như thật: "Chuyện này đích thực có chỗ kì quái, trở về cháu sẽ nhớ kỹ, đến lúc đó nói với đồng chí ở tòa soạn, đúng rồi bác, lúc cô gái kia gặp chuyện không may kế toán Phương không ở trong thôn sao?"

Bà Ngưu suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ đến: "Lúc đó Tiểu Phương đi tặng bánh chưng cho họ hàng nhà cậu ta, đồng chí công an đến cậu ta mới xuất hiện."

Khéo như vậy lại không ở đó?

Trong lòng Nguyễn Dao ‘chậc’ một tiếng, vẫn như cũ cảm thấy có gì đó không ổn.

Em họ Phương Chí Hành nhiều năm như vậy không xuất hiện, có thể xác định người hẳn là đã mất, chỉ là nếu không bị dã thú ăn thịt, vì sao cô ấy lại mất tích vô lí như vậy?

Việc cô ấy mất tích thật sự không có liên quan gì đến Phương Chí Hành sao? Nếu có liên quan, vậy thi thể sẽ bị hắn giấu ở nơi nào?

Dựa theo miêu tả của bà Ngưu, đồng chí công an cùng với người nhà cô gái kia lật tung cả cánh rừng kia lên, có thể nói là quật ba thước đất, nhưng vẫn sống không thấy người chết không thấy xác.

Từ thời gian gây án mà nói, Phương Chí Hành lúc đó cũng không có đủ thời gian đến phanh thây.

Có lẽ vụ án này thật sự không liên quan đến Phương Chí Hành, cô không thể vì đối phương hèn hạ mà đặt án mạng lên người hắn.

Mang theo một bụng nghi ngờ, Nguyễn Dao trở lại văn phòng.

Lúc này Phương Chí Hành không có trong văn phòng, bên ngoài tiếng ve kêu không ngừng, văn phòng cũng rất im lặng.

Nguyễn Dao rót một ly nước ngồi xuống ghế, cô cầm lấy tài liệu trên bàn mở ra, một tờ giấy lập tức rơi xuống.

Cô nhặt lên xem, trong lòng lập tức kêu lên ‘hay lắm’.

Chỉ thấy trên mặt giấy viết...

"Mười giờ đêm nay đến khu rừng phía tây, nếu không đến, tôi liền công bố chuyện Lâm Ngọc chưa kết hôn đã có thai, và cả chuyện cô giúp đỡ che giấu đưa cô ta đến thị trấn phá thai."

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai hẳn là có thể giải quyết rồi, nhớ kỹ lời dặn dò nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận