Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 193. Thăng quan phát tài 5

Chương 193. Thăng quan phát tài 5


Nhìn chủ nhiệm Hồ buông bỏ, lúc này bí thư Trần gọi Nguyễn Dao tiến vào: “Tôi đã thương lượng qua với chủ nhiệm Hồ, hai tháng kế tiếp, cô còn làm chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ của đội sản xuất Tây Câu, hỗ trợ đào tạo xem xét chọn một người thích hợp, vừa kiêm cả phó xưởng trưởng của công xưởng, tài giỏi thì mệt nhiều, hai tháng này cô sẽ vất vả một chút, có điều chúng tôi sẽ không để cô khổ cực phí công, tiền lương hai bên đều sẽ phát cho cô.”

Nguyễn Dao: Còn có loại chuyện tốt thế này?

Có nghĩa là tiếp theo cô có thể lấy hai phần tiền lương, cũng chính là một tháng có thể lấy sáu mươi tệ tiền lương, hai tháng thì có một trăm hai mươi tệ.

Bỗng nhiên giàu, bỗng nhiều giàu rồi(^▽^)

Nguyễn Dao mừng thầm trong lòng, nhưng ở trước mặt lãnh đạo già, đương nhiên cô sẽ không biểu hiện ra ngoài: “Thành thật mà nói, tôi còn thực sự không nỡ rời Liên đoàn Phụ nữ, tuy rằng thời gian tôi tiến vào Liên đoàn Phụ nữ rất ngắn, nhưng chủ nhiệm Hồ vô cùng tốt với tôi, trong lòng tôi, đại gia đình Liên đoàn Phụ nữ này cho tôi rất nhiều ấm áp, tôi…”

Nói xong lời cuối cùng, cô nghẹn ngào không nói được tiếp, còn xoay người sang chỗ khác lén lút lau nước mắt.

Chủ nhiệm Hồ là một người cực kỳ khó rơi lệ, nhưng lúc này nhìn Nguyễn Dao như thế này, bà cũng không nhịn được đỏ cả vành mắt, đi qua ôm lấy cô: “Đứa trẻ ngoan, tôi cũng luyến tiếc cô, về sau chúng ta đều ở công xã làm việc, ngược lại về sau thời gian gặp mặt càng nhiều, cô đừng buồn…”

Vừa nói để Nguyễn Dao đừng buồn, chính bà càng nghĩ càng khó chịu, vậy mà nhịn không được khóc lên.

“...”

Bí thư Trần cảm thấy mình như bọn buôn người, cướp đi đứa nhỏ của người khác, nói cũng không phải, không nói cũng không phải.

Chủ nhiệm Hồ khóc một chút thì dừng lại, con mắt đỏ ngầu hỏi Bí thư Trần: “Bí thư Trần, nếu không để thanh niên trí thức Nguyễn vĩnh viễn đảm nhiệm hai cái đi, tôi điều cô ấy đến Liên đoàn Phụ nữ công xã, mặt khác cô ấy còn đảm nhiệm phó xưởng trưởng của công xưởng.”

Bí thư Trần lắc đầu: “Không được, về sau nếu truyền ra ngoài, cuối cùng làm hại đó là Thanh niên trí thức Nguyễn.”

Vị trí trợ lý Liên đoàn Phụ nữ những người khác cũng có thể làm, nếu Nguyễn Dao đảm nhiệm cả hai, người bên ngoài biết, sẽ chỉ cảm thấy cô ấy có lòng tham, cũng sẽ nói bọn ông làm lãnh đạo không ra gì, vậy mà để một người lấy hai phần tiền lương, chiếm giữ hai vị trí.

Đây không phải yêu cô, đây là hại cô.

Chủ nhiệm Hồ lập tức tỉnh ngộ: “Việc này là tôi hồ đồ rồi, thanh niên trí thức Nguyễn vẫn đi làm phó trưởng xưởng thôi, về sau ở công xã chúng ta cũng có thể làm đồng nghiệp.”

Trong lòng Nguyễn Dao rất thích chủ nhiệm Hồ: “Chủ nhiệm Hồ bác yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ được giao, các trợ lý của Liên đoàn Phụ nữ đều có tiềm lực, là đồng chí tốt có thể chịu được cực khổ, chịu được vất vả, tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo của chủ nhiệm Hồ ngài, Liên đoàn Phụ nữ khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.”

Lời này khiến chủ nhiệm Hồ thấy rất dễ chịu: “Các cô ấy có tốt thế nào cũng không thể so với cô, ôi, không nói mấy cái này nữa, cô làm thật tốt, mở được công xưởng, làm cho công xã chúng ta trở thành công xã lớn nhất trong làng trên xóm dưới nào.”

Nguyễn Dao cong môi: “Được.”

Bí thư Trần ở bên cạnh cười đến thấy răng không thấy mắt, công xã lớn thứ nhất, ngẫm lại cũng đẹp đó.

Bởi vì ngày hôm sau vẫn đến họp, Nguyễn Dao không trở về đội sản xuất, công xã bố trí cho cô một phòng đơn.

Mặc dù là phòng đơn, nhưng diện tích có ba mươi lăm mét vuông, hơn nữa điểm tốt nhất là phòng này có phòng bếp riêng, nghe nói phòng đơn này của công xã rất nhiều người mơ ước, không nghĩ tới cuối cùng bố trí cho Nguyễn Dao.

Công xã rất nhiều người còn không biết chuyện Nguyễn Dao sắp được bổ nhiệm thành phó xưởng trưởng, không khỏi nghị luận ầm ĩ, trong lòng không ít người cũng không thoải mái.

Nguyễn Dao không biết suy nghĩ của mọi người, coi như biết cô cũng sẽ không để ý tới, thừa dịp trước khi trời tối, cô thu dọn đơn giản phòng một lần, sau đó thực sự không chịu được nữa nên lên giường thật sớm.

Trước đó Ôn Bảo Châu tự mình đi bộ trở về đội sản xuất, sau khi trở lại đội sản xuất, mọi người hỏi chuyện hàng mẫu, cô cũng không nhiều lời, chỉ nói chờ Nguyễn Dao sau khi trở về lại nói.

Lâm Ngọc cảm giác đi ra một chuyến, Ôn Bảo Châu không giống như trước kia.

Trước đó Ôn Bảo Châu nói dễ nghe một tí là tâm địa thiện lương, không tâm cơ, còn nói khó nghe thì chính là một đứa con gái ngu ngốc, bị người khác bán đi còn có thể giúp người ta kiếm tiền loại kia.

Nhưng lần này cô ấy trở về im lặng không ít, Thẩm Văn Thiến hỏi nhiều lần chuyện hàng mẫu cô ấy đều không có nói, cô ta rất hiếu kì lần này các cô đi tới thị trấn đã xảy ra chuyện gì, thế mà có thể khiến cô ấy thay đổi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận