Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 291. Sa Y Nhiên là một tình địch mạnh 3

Chương 291. Sa Y Nhiên là một tình địch mạnh 3


Sa Y Nhiên nhíu mày lại: “Đã bảo anh không được gọi em là Sa Sa rồi, còn nữa em không hy vọng anh nói như vậy với một đồng chí nữ, chỉ cần đường đường chính chính tham gia tranh cử, dù có thua, cũng không có gì để mất mặt.”

Đáy mắt Hà Tuấn Ngàn thoáng qua một tia hung ác nham hiểm, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, anh ta đè xuống sự tức giận trong lòng: “Được, anh không nói, em đừng tức giận.”

Sa Y Nhiên: “Em không tức giận, nhưng bây giờ em phải chuẩn bị giáo án cho ngày mai rồi.”

Hai người lớn lên từ nhỏ với nhau, tất nhiên cô ấy sẽ không tức giận vì chút chuyện này, hơn nữa cô ấy biết Hà Tuấn Ngạn là vì tốt cho cô ấy.

Hà Tuấn Ngạn lập tức nói: “Để anh tham khảo giúp em.”

Hà Tuấn Ngạn làm việc bốn năm ở đội khai thác dầu, bởi vì tiến bộ rất lớn, năm trước được chọn làm đội phó của đội 49, khẳng định kiến thức kỹ năng của anh ta còn chuyên nghiệp hơn Sa Y Nhiên.

Vì vậy Sa Y Nhiên không từ chối, hai người tụm lại thảo luận giáo án này.

Bây giờ thời tiết còn chưa nóng, ở căn cứ có rất ít người đều đi tắm mỗi ngày.

Lúc Nguyễn Dao ở đội sản xuất, có lúc phải nhập gia tùy tục, nhưng bây giờ ở một mình, cô rất thoải mái.

Sau khi tắm xong, cô đang chuẩn bị sửa lại giáo án một chút, ngay lúc này, cửa bị gõ.

Đoán được là ai đến, tim của cô đập nhanh một cái, làm bộ bình tĩnh đi ra ngoài mở cửa.

Cửa mở ra, quả nhiên đối mặt với đôi mắt đào hoa hấp dẫn người ta của Tần Lãng.

Chẳng qua còn chưa kịp mở miệng, Hổ Tử bị lơ đã kêu la lên: “Chị Dao, truyện tranh chị cho em mượn quá hay, tất cả bạn học của em đều thích.”

Lúc này Nguyễn Dao mới phát hiện Hổ Tử cùng đi cùng: “Thích là tốt rồi, nhưng tại sao em cũng đến?”

Hổ Tử: “Anh Tần nói không biết chị ở chỗ nào, để em giúp dẫn đường đến đây.”

Nguyễn Dao nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tần Lãng một cái, biết anh ngại một mình đến tìm cô, lúc này mới kéo Hổ Tử đi cùng.

“Vào đi.”

Cô mời hai người vào nhà, sau đó đi phòng bếp bưng lên canh trứng đã chưng chín cho hai người ăn.

Hổ Tử thấy có canh trứng gà, cặp mắt sáng rực như ngôi sao trên bầu trời, truyện tranh trong tay cũng bị ném đi, vùi đầu ăn.

“Ăn ngon quá à, chị Dao, đây là chị làm sao?”

Canh trứng gà thanh thanh, mềm mịn, không có mùi tanh, vào miệng đã tan, khiến cho người ta cảm thấy rất ngon, Hổ Tử lập tức ăn hết nửa chén.

Nguyễn Dao gật đầu: “Là chị làm, đồng chí Tần cũng nhân lúc còn nóng ăn đi.”

Tần Lãng thấy cô chỉ bưng ra có hai chén nhỏ, đoán cô chỉ làm hai phần, cũng không đụng đến chén kia: “Tôi không đói bụng, cô ăn đi, ngày mai phải bắt đầu huấn luyện, cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Nguyễn Dao đưa giáo án đến: “Chuẩn bị xong rồi, chẳng qua tôi lo lắng làm chưa tốt, đang chuẩn bị sửa đổi một chút.”

“Tôi giúp cô xem thử.”

Anh vừa nói vừa nhận lấy giáo án, nghiêm túc đọc.

Đều nói khi đàn ông nghiêm túc là quyến rũ nhất, dưới ánh đèn màu vàng, Tần Lãng cầm bút, giúp cô sửa lại giáo án.

Hàng mi rậm rạp của anh rủ xuống, che đi đôi mắt của anh, tạo thành một đường cong rõ ràng trên gò má.

Nguyễn Dao vừa ăn canh trứng gà vừa thưởng thức soái ca.

Hình như Tần Lãng cảm giác được, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, đồng thời tim cũng đập nhanh hơn.

Nguyễn Dao làm bộ bình tĩnh dời mắt: “Giáo án của tôi có phải có vấn đề rất lớn hay không?”

Tần Lãng: “Lấy trình độ tự học của cô mà nói, giáo án này của cô rất khá, nhưng có nhiều chỗ nói chưa rõ, tôi giúp cô chú thích rồi.”

Nguyễn Dao thả chén canh trứng gà xuống tiến lại gần, nhìn giáo án, quả nhiên phía trên rậm rạp chằng chịt chú thích có kiến thích chuyên nghiệp: “Cảm ơn đồng chí Tần.”

Tần Lãng: “Trở về tôi sẽ mang cho cô thêm mấy quyển sách khác đến, cô đọc lại giáo án này chút đi, sau đó nói một lần cho tôi nghe thử.”

Nguyễn Dao cũng không nhăn nhó, cầm lấy giáo án nhanh chóng đọc thuộc lòng, sau đó đứng trước mặt hai người Tần Lãng và Hổ Tử dạy học cho hai người.

Hổ Tử nhìn một lát thì không hứng thú nữa, lại tiếp tục xem truyện tranh của cậu bé.

Tần Lãng nghe rất nghiêm túc, luôn luôn đưa ra một ít đề nghị hữu ích.

Lại qua hơn một giờ nữa, cho đến khi Hổ Tử bắt đầu mệt rã rời, lúc này Tần Lãng mới đứng lên tạm biệt: “Đồng chí Nguyễn, chúc cô mã đáo thành công.”

Nguyễn Dao thật lòng nói cảm ơn: “Cảm ơn anh, đồng chí Tần, chờ tôi rảnh rỗi, lại làm mức thịt heo cảm ơn anh.”

Tần Lãng nghe vậy, cong môi cười mỉm: “Được.”

Hôm nay anh đi tìm phó sở trưởng nói chuyện xin nhà trọ một người, phó sở trưởng cũng không từ chối nhưng cũng không đồng ý, trái lại nói với anh chuyện khác.

Căn cứ muốn bình chọn ra một kỹ sư cấp cao, tư cách bình chọn của anh còn thiếu một chút, nếu như có thể làm ra nhiều thành tích hơn, đến lúc đó danh hiệu kỹ sư cấp cao đến tay, nhà trọ một người cũng được nhận.

Một mũi tên trúng hai con chim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận