Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 95. Xảo trá 4

Chương 95. Xảo trá 4


Thật ra thì có vài người đã nghĩ đến việc bắt kẻ điển hình, nhưng họ không dám nói, hoặc là cảm thấy nói cũng vô ích, dù sao liên đoàn phụ nữ cũng không có quyền bắt người.

Nhưng đồng chí Nguyễn đã suy nghĩ nhiều hơn họ một bước, biết mượn sức mạnh của lực lượng dân quân xã, nhìn đầu óc sáng suốt của người ta đi, bảo sao lúc gặp gián điệp cũng anh dũng như vậy.

Không so được, không so được.

Khi Nguyễn Dao và chủ nhiệm Hồ đến văn phòng thư ký Trần, thư ký Trần vừa họp xong, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc, nhìn qua có vẻ tâm trạng không tốt lắm.

Tâm trạng của thư ký Trần thực sự không tốt, tuy rằng đã giải quyết xong chuyện của Vương Nhị Cẩu, đại đội trưởng đội sản xuất Xuân Phong cũng đã bị cách chức vì không làm hết chức trách, nhưng truy cứu tới đây thì chẳng phải là ông thất trách sao?

Công xã xuất hiện mấy con sâu mọt như vậy mà suốt ba năm ông không hề cảm thấy không ổn. Lần trước thật vất vả ông mới có thể vì chuyện phần tử tiên tiến mà dài mặt được trước các xã khác một lần, lần này lập tức bị đánh trở về.

Điều này cũng ảnh hưởng đến thành tích của ông, phần tử tích cực năm nay chắc chắn không có phần của ông.

Thấy Nguyễn Dao và chủ nhiệm Hồ đi vào, ông đặt cái cốc men xuống nói: “Chủ nhiệm Hồ tới đây là gặp phải chuyện gì sao?”

Chủ nhiệm Hồ nói với thư ký Trần về việc mượn dân quân để bắt kẻ điển hình: “Chủ ý này là của thanh niên tri thức Nguyễn, nhưng tôi thấy cực kỳ cần thiết phải thực hiện. Liên đoàn phụ nữ đã làm việc nhiều năm như vậy nhưng vẫn luôn dậm chân tại chỗ, cho nên chúng tôi cần công xã giúp đỡ và ủng hộ.”

Thư ký Trần trầm ngâm không đáp ứng ngay lập tức, ông có băn khoăn của mình.

Lúc này vừa mới xảy ra chuyện Vương Nhị Cẩu, nếu lại bắt được người như Vương nhị cẩu nữa, đến lúc đó ông cũng không gánh nổi.

Nguyễn Dao nhìn thấu sự do dự của thư ký Trần, mở miệng nói: “Thư ký Trần, tôi thấy lần này liên đoàn phụ nữ bắt điển hình cũng giống như giúp công xã quét sạch phong khí(*). Lần trước bắt Vương Nhị Cẩu, sau đó lại đào ra chuyện như vậy, đối với hình tượng của công xã chúng ta mà nói giống như không phải là chuyện tốt, nhưng thật ra cũng không phải.”

(*)Phong khí: Phong cách, sở thích hoặc thói quen phổ biến trong xã hội hoặc trong một tập thể.

“Phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là phạm sai lầm còn giấu diếm, hoặc là buông lỏng mặc kệ. Nhưng thư ký Trần cũng không sợ sai lầm, mà rất quyết đoán đào ra mấy con sâu mọt Vương Nhị Cẩu này, không để cho bọn họ tiếp tục xâm phạm lợi ích của công xã và quốc gia. Cá nhân tôi rất khâm phục tinh thần này của thư ký Trần, tôi cảm thấy nếu có thể nhân cơ hội này tiến thêm một bước quét sạch phong khí của công xã thì càng tốt.”

Thư ký Trần trong lòng rùng mình.

Đúng vậy, chuyện của Vương Nhị Cẩu có thể nói là thất trách của ông, nhưng nếu ông nhân cơ hội này chỉnh đốn phong khí của công xã, sau này lãnh đạo biết được cũng sẽ cảm thấy ông đang cố gắng sửa chữa chứ không phải không biết tiến thủ.

Cứ như vậy ông liền có thể lấy công chuộc tội rồi!

Nghĩ đến lúc trước mình quả thật có ý nghĩ giấu diếm, thư ký Trần đỏ mặt: “Thanh niên tri thức Nguyễn không hổ là phần tử tiên tiến, tư tưởng giác ngộ vô cùng cao. Cô nói rất có lý, có sai thì phải sửa, không thể để mặc cho sâu mọt tiếp tục ăn mòn công xã. Chủ nhiệm Hồ, tôi sẽ cho bà một đội ngũ, bà xem đủ chưa?”

Bất ngờ đến quá nhanh, chủ nhiệm Hồ không thể che giấu nụ cười trên khuôn mặt của mình: “Đủ rồi, đủ rồi.” Quá đủ rồi.

Một đội có mười dân quân, mang một đội ngũ như vậy đi ra ngoài, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó uy phong đến mức nào.

Khi từ văn phòng thư ký Trần đi ra, chủ nhiệm Hồ theo bản năng liếc nhìn Nguyễn Dao.

Tài ăn nói của thanh niên tri thức Nguyễn này không tệ, chết cũng có thể nói thành sống. Vừa nãy rõ ràng là thư ký Trần muốn từ chối, nhưng sau khi cô nói một hồi, thư ký Trần liền thay đổi chủ ý.

Thanh niên tri thức Nguyên đích thật là một nhân tài, sau này xem ra phải bồi dưỡng cô nhiều hơn mới được.

Trở lại phòng họp, mọi người thảo luận về cách bắt người, sau khi bắt người thì như thế nào. Sau đó chủ nhiệm Hồ yêu cầu chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ của các đội sản xuất trở về ghi lại danh sách những người tương đối tồi tệ của đội sản xuất, ba ngày sau, bọn họ bắt đầu hành động.

Nguyễn Dao ăn cơm trưa ở công xã.

Bữa ăn của công xã tốt hơn so với đội sản xuất, cải xanh xào thịt, bên trong còn có thể nhìn thấy vài miếng thịt dê.

Chu Tú Hồng mang đồ ăn tới muốn ngồi cùng Nguyễn Dao, nhưng bất đắc dĩ bên cạnh Nguyễn Dao vẫn vây kín người, căn bản không có chỗ cho bà.

Bà đành phải tìm một vị trí xa hơn một chút ngồi xuống, nhìn Nguyễn Dao nói chuyện, trong lòng bà thở dài một hơi.

Đến công xã, mặc dù bà và các đồng nghiệp đều hòa thuận, nhưng bà là người mới, lại không có bản lĩnh gì đặc biệt, vậy nên chủ nhiệm Hồ không bao giờ giao nhiệm vụ quan trọng cho bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận