Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 202. Tôi không so đo với kẻ ngu 6

Chương 202. Tôi không so đo với kẻ ngu 6


Bên này Nguyễn Dao hùng hùng hổ hổ gây sự nghiệp, bên Trương Tiếu Thúy kia cũng hấp tấp muốn làm sự nghiệp bà mối.

“Cha, mẹ, con trở về!”

Trương Tiểu Thúy vừa bước vào cửa đại viện của gia đình, liền lớn tiếng ồn ào.

Những người khác nghe được động tĩnh chạy ra vừa thấy, chỉ thấy con gái lớn của nhà họ Trương hai tay xách nhiều đồ vật, cậu nhóc đi theo phía trong tay cũng xách đầy đồ vật, không khỏi cảm thấy lạ.

“Tiếu Thúy con về nhà ngoại? Ôi, mỗi lần trở về đều là bao lớn bao nhỏ, có con gái lớn như con, cha mẹ con thật sự là rất có phúc phần.”

“Chứ còn gì nữa, chồng của Tiếu Thúy kia cũng có bản lĩnh, bộ trưởng của cục đường sắt, hiện tại Tiếu Thúy chính là vợ bộ trưởng.”

“Lần này con về nhà mẹ đẻ làm gì vậy?”

Trương Tiếu Thúy một khuôn mặt quả thực muốn cười ra hoa: “Chào các thím, lần này con trở về giúp con em trai cầu hôn.”

Cầu hôn?!

Mọi người vừa nghe lời này đều ngây dại.

Gia thế của nhà họ Trương rất tốt, nhất là sau khi cục đường sắt nơi con rể lớn làm việc đã trở thành cục trọng điểm, nhà họ Trương càng tâng thêm một bậc, không ít người đều muốn làm thông gia với nhà họ Trương.

Tuy rằng tính cách Trương Tu Vĩ ngại ngùng, hơn nữa chỉ là một thư ký nhỏ, nhưng ông nội và cha cậu đều có bản lĩnh, ba người anh rể cũng là lãnh đạo ngành trọng yếu, cho nên đường đi về sau của Trương Tu Vĩ đều được trải tốt, chỉ cần không tìm đường chết, tiền đồ khẳng định sáng rỡ.

Chỉ là phòng lớn nhà họ Trương chỉ có đứa con trai là Trương Tu Vĩ, mắt nhìn cực kỳ cao, nhà gái không chỉ phải thông qua sự đồng ý của bậc cha chú, còn phải thông qua sự đồng ý của ba người chị gái, điều này có nghĩa sau khi đàng gái gả qua, về sau không chỉ có phải hầu hạ bốn bậc cha chú, còn nhiều thêm ba người chị gái như mẹ chồng.

Có người thương có gái không nỡ gả cho họ, người bằng lòng gả qua bọn họ thì không đủ ưu tú, cho nên năm nay Trương Tu Vĩ sắp hai mươi bốn tuổi rồi còn không có định được hôn sự.

Nhưng mà đàn ông muộn một chút cũng không có việc gì, chỉ là lần này đột nhiên muốn làm mai, mọi người thật sự là hiếu kỳ vô cùng.

“Tu Vĩ yêu đương hồi nào? Sao tụi thím đều không nghe nói?”

“Đúng đấy, không hề có một chút tin tức nào, đối tượng của Tu Vĩ là người ở nơi nào?”

Trương Tiếu Thúy cong đôi môi dày: “Chuyện này sau này các thím sẽ biết, trước tiên con không nói với mọi người.”

Sở dĩ Trương Tiếu Thúy không nói ra tên của Nguyễn Dao, là bởi vì chị ta cảm thấy được công việc hiện giờ của Nguyễn Dao thực gì chẳng lớn lao gì.

Chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ của một đội sản xuất nho nhỏ, nói trắng ra là chính là một trợ lý nhỏ, nói ra thân phận và công việc như vậy, khẳng định sẽ khiến người của người đại viện chế giễu.

Cho nên chị ta dự định sau khi làm mai thành công để Nguyễn Dao nghỉ việc của đội sản xuất, sau này nhà họ Trương bọn họ sắp xếp đến trấn trên, nếu bên giáo sư Cố có thể sắp xếp chức vị tốt hơn, thế thì không còn gì tốt hơn nữa.

Mẹ Trương nghe được động tĩnh thì đi ra: “Gái lớn, con về rồi, sau lại mua nhiều đồ như vậy?”

Nghe nói hôm nay con gái lớn muốn trở về, hôm nay mẹ Trương cố ý xin nhánh nghỉ, còn mua thật nhiều thịt cùng đồ ăn ở nhà chờ.

Trương Tiếu Thúy cười đặt đồ ăn ở trên bàn, nhéo cánh tay nói: “Mệt chết con luôn! Con mua nhiều đồ như vậy, còn không phải là vì biểu thị thành ý của nhà họ Trương chúng ta!”

Chàng trai đi theo sau Trương Tiếu Thúy đằng sau xách bao lớn bao nhỏ nghe nói như thế, khóe miệng mấp máy.

Đồ Trương Tiếu Thúy xách cộng lại vẫn chưa tới ba cân, với lại chỉ đi hai bước đường, có thể mệt cỡ nào chứ?

Nhưng mà lời này cậu cũng không dám nói ra, chỉ dám ở trong lòng âm thầm bóc phốt.

Mẹ Trương rót cho chị ta một chén nước: “Con nói mẹ nghe cô gái kia dáng vẻ ra sao? Sao mà con chưa có gặp đã muốn cầu hôn rồi? Tối hôm qua chúng ta hỏi Tu Vĩ, nó không chịu nói cái gì cả, chỉ bảo chúng ta hỏi con.”

Trương Tiếu Thúy uống một hớp nước, ghét bỏ nói: “Nước đun sôi thật sự không có mùi vị gì cả, hiện tại một ngày không uống cà phê thì cả người liền khó chịu. Cô gái kia tên là Nguyễn Dao, là người ở thủ đô đến chỗ chúng ta làm thanh niên trí thức, vóc người rất xinh đẹp, chỉ là có chút quá kiều mị, giống hồ ly tinh.”

Mẹ Trương nhăn mày: “Sao con lại để em trai con chọn một hồ ly tinh làm vợ? Cho dù mẹ đồng ý, ông nội và cha con khẳng định cũng sẽ không đồng ý!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận