Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 57. Cái chuôi 1

Chương 57. Cái chuôi 1


Đây là một buổi sáng khiến người ta xấu hổ.

Nhưng chỉ cần cô không xấu hổ, thì người xấu hổ chính là người khác.

Nguyễn Dao bĩnh tĩnh giải thích với Ôn Bảo Châu, nói rằng mình mơ thấy đi bắt dê để nướng thịt dê ăn.

Ôn Bảo Châu đơn thuần thì tin tưởng ngay.

Nhưng Thẩm Văn Thiến lại một lòng hoài nghi.

Nguyễn Dao không quan tâm đến suy nghĩ của cô ta, để bù lại cho Ôn Bảo Châu chịu khổ vì nanh vuốt ma quỷ của mình, cô quyết định chuẩn bị một món bánh canh để an ủi cô ấy.

Bánh canh ở đây là một món bằng bột mì của Đông Bắc, dùng nước lạnh trộn bộn rồi tạo hình bánh canh, sau đó cắt cà chua mộc nhĩ thành miếng nhỏ bỏ vào trong nồi, chờ sau khi nước sôi, thả bánh canh xuống.

Chờ đến khi bánh canh gần chín, cho vài miếng rau dại vào, chỉ tiếc không có trứng gà, không thì có thể đánh trứng vào, hương vị càng thơm ngon hơn rồi.

Cuối cùng là rắc thêm gia vị vào, một nồi bánh canh rau củ thơm ngon đã làm xong.

Hương vị của bánh canh rau củ chắc chắn sẽ hơi nhạt, nhưng cũng không sao, kết hợp thêm với củ cải cay do mẹ Ôn Bảo Châu làm và tương ớt, chua chua ngọt ngọt mà lại giòn tan, vô cùng ngon miệng

"Thơm, thơm quá."

Ôn Bảo Châu ôm một cái tô lớn, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng của mình mà ăn xì xụp không ngừng.

Cô ấy ăn hai tận hai tô lớn, cuối cùng bụng no căng tròn.

Cô ấy ợ một cái, nói: "Nguyễn Dao, nếu sáng nào cũng có thể ăn bánh canh ngon đến như vậy, vậy thì mỗi ngày tôi đều nguyện bị cô đánh đòn."

Khóe miệng Nguyễn Dao giật một cái: "..." Tôi không muốn.

"Keng keng keng --"

Vừa mới ăn sáng xong, bên ngoài truyền đến âm thanh tiếng chiêng báo hiệu đến giờ làm việc, mọi người vội vã chạy ra ngoài.

Từ hôm nay trở đi, Nguyễn Dao không cần xuống ruộng nữa, đi được nửa đường với mọi người thì cô tách ra đi đường khác.

Sáng sớm gió lạnh thổi qua, Nguyễn Dao vỗ vỗ hai má của mình, nơi vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.

Đang yên đang lành sao lại mơ như thế?

Đè người ta lên tường hôn kiểu Pháp đã đành, lại còn muốn đánh mông người ta.

Chậc chậc, ngay cả cô cũng cảm thấy mình có chút bì ổi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tối hôm qua nụ hôn kia thật sự rất triền miên rất nóng bỏng, bây giờ nhớ lại, cô vẫn không nhịn được mà tim đập rộn lên.

Nguyễn Dao: Rất thoải mái rất kích thích. JPG

Tuy kiếp trước cô được bà nội Lưu nhận nuôi, nhưng bà nội Lưu nuôi cô đến năm cô mười lăm tuổi thì bị bệnh mà qua đời, bởi vì cô tuổi quá lớn không thích hợp để đưa đến viện mồ côi, nhưng chính cô cũng không muốn đi, bởi thế từ trung học bắt đầu vừa đi học vừa đi làm.

Trong lúc học đại học cô và bạn học cùng nhau gây dựng sự nghiệp, kiếm được một một triệu tệ đầu tiên trong đời, sau khi tốt nghiệp cô bắt lấy cơ hội, thực hiện self-media*, chưa đến năm năm, cô đã là một trong những người đứng đầu ngành, độc lập về mặt tài chính.

*Self-media: tự quảng bá bản thân thông qua các phương tiện truyền thông để start up

Những năm gần đây cô không dám lơ là, vẫn vùi đầu phấn đấu, hoàn toàn không có thời gian yêu đương, cho nên trong giấc mơ tối hôm qua, đừng thấy cô trông như một phú bà mà hiểu lầm, thật ra cô vẫn là một con chuột trắng nhỏ.

Thật là quá đáng tiếc.

Nguyễn Dao tiếc nuối lần thứ 1001.

Mắt thấy sắp tới văn phòng đội sản xuất, cô lắc đầu, rũ bỏ hình ảnh lưu luyến trong đầu, vẻ mặt đứng đắn đi tới.

**

Trong căn cứ dầu mỏ, buổi sáng hôm nay Tần Lãng đã hắt xì ba lần.

Lâu Tuấn Lỗi nhịn không được mà quan tâm hỏi hang: "Tần Lãng, anh không sao chứ, đừng nói anh ngã bệnh đấy nhé?"

Tần Lãng sắc mặt nhàn nhạt: "Không có việc gì."

Nhưng không biết vì sao anh lại có cảm giác rằng hôm nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Vừa nói chuyện, hai người vừa ra khỏi ký túc xá, Lâu Tuấn Lỗi bởi vì nói chuyện với anh mà đi thụt lùi, suýt chút nữa đâm vào Thẩm Hàn Xuyên ở ký túc xá bên cạnh đang đi tới.

Lâu Tuấn Lỗi xoay người quay lại nhìn thấy người mình suýt đâm vào là Thẩm Hàn Xuyên, thế là cậu luôn mồm xin lỗi: "Xin lỗi kỹ sư Thẩm, không đụng trúng anh chứ?"

Thẩm Hàn Xuyên lắc đầu: "Không cần lo lắng, tôi không sao."

Lâu Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm anh một lát, sau đó "A" lên một tiếng: "Kỹ sư Thẩm sao quầng mắt của anh lại đen thế, tối qua ngủ không ngon sao?"

Thẩm Hàn Xuyên dừng lại: "Ừ, tối qua suy nghĩ chuyện kỹ thuật dầu mỏ mới, cho nên ngủ không ngon."

Thật ra tối hôm qua anh ngủ không ngon cũng không phải vì nguyên nhân này.

Ban ngày anh nhìn thấy Nguyễn Dao, bị rung động bởi sự thay đổi của cô, sau đó lại vì cô không nhận ra mình mà trong lòng có chút rối rắm.

Không biết có phải là do ban ngày nghĩ quá nhiều hay không mà ban đêm lại mơ thấy cô.

Trong mơ Nguyễn Dao không ngừng đi qua trước mặt anh, bất luận anh có gọi như thế nào, đối phương cũng không phản ứng lại, anh không cam lòng mà cứ đuổi theo cô.

… Cứ như vậy chạy một buổi tối.

Dẫn đến sáng nay thức dậy còn mệt hơn là làm việc cả một ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận