Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 83. Xấu hổ 2

Chương 83. Xấu hổ 2


Nguyễn Dao lắc đầu: "Tôi to gan từ nhỏ, chẳng biết rắn hay chuột gì, ngược lại tôi lại lo lắng, sợ bí thư Tiểu Trương bị dọa sợ, nhưng lực tay của tôi quá mạnh, may mà lúc ấy chưa dùng hết sức, nếu không thì có thể bây giờ bí thư Tiểu Trương cậu vẫn chưa tỉnh lại."

Bí thư Tiểu Trương: "..."

Cổ của cậu như muốn gãy luôn, vậy mà nói chưa dùng hết sức.

"Bí thư Tiểu Trương không tin à?"

Nguyễn Dao nói xong thì lướt nhìn xung quanh một chút, sau đó lại nhìn thấy trên bàn thư ký Trần có một quả lê tuyết.

"Thư ký Trần, mượn lê của bác một chút."

Dứt lời, cô cầm lê tuyết lên. ra sức bóp, lê tuyết lập tức bị bóp cho nát tươm.

Thư ký Trần: “..." Lê của ông!

Lê tuyết bị tay không bóp nát.

Nhìn thấy Nguyễn Dao tay không bóp nát lê tuyết, tâm hồn non dại của bí thư Tiểu Trương lại lần nữa bị chấn động.

Nếu lúc ấy thanh niên tri thức Nguyễn mạnh tay hơn một chút, liệu cổ của cậu có phải sẽ bị gãy ngay không?

Nguyễn Dao xoay người nói với thư ký Trần: "Thật xin lỗi thư kí Trần, lần sau tôi sẽ đền cho bác một quả lê tuyết."

Tâm tình của thư ký Trần cũng rất phức tạp, xua tay: "Không cần, sức mạnh của thanh niên tri thức Nguyễn cũng không thua kém gì đàn ông ha."

Nguyễn Dao cười một tiếng đầy ngây ngô: "Đúng vậy, sau này nếu như tôi lập gia đình, đối phương dám bắt nạt tôi, chắc chắn tôi sẽ đấm anh ta răng rơi đầy đất."

Bí thư Tiểu Trương: "...”

Bí thư Tiểu Trương cảm động sao?

Cậu không dám động.

Chú chim tình yêu trong lòng cậu vừa ló đầu ra đã phải bó tay chịu chết, chẳng dám tiến lên thêm bước nào nữa.

Bí thư Tiểu Trương: Chú chim tình yêu của tôi đã bay đi mất rồi.jpg

Từ công cã đi ra, Hồng Thắng Nam nhìn Nguyễn Dao, vẻ mặt đầy khâm phục: "Từ nhỏ đến giờ chị chưa từng khâm phục người nào, nhưng em khiến chị thực sự khâm phục."

Vừa rồi cô ấy lo lắng muốn chết, sợ hãi khi bí thư Tiểu Trương tỉnh lại thì hối hận trách tội Nguyễn Dao, không ngờ Nguyễn Dao - người khởi xướng hết tất cả mọi chuyện - lại vô cùng bình tĩnh.

Ban đầu cô thấy cách xử lý này của Nguyễn Dao có hơi bốc đồng, bây giờ xem ra cũng khá là ổn, vừa rồi ánh mắt của bí thư Tiểu Trương dành cho Nguyễn Dao đã không còn tồn tại tình yêu nam nữa.

Dưới tình huống cô từ chối bí thư Tiểu Trương mà vẫn còn giữ lại mặt mũi cho cậu, còn khiến cậu nợ cô ân tình.

Cô ấy thật sự rất khâm phục.

Nguyễn Dao dõng dạc nói: "Tôi còn có rất nhiều ưu điểm, chị về sau có thể chậm rãi khâm phục."

"Ừ, chị về sau theo em học tập thật tốt."

Hồng Thắng Nam không cảm thấy Nguyễn Dao rất thích khoe khoang chút nào, ngược lại càng thêm yêu thích và hâm mộ tự tin của cô.

"Đi thôi, chúng ta nhờ con trai của chú Chung chở đến nông trường một chuyến."

Hồng Thắng Nam hơi sửng sốt: "Đến nông trường làm gì thế?"

Nguyễn Dao cong môi cười một cái: "Đương nhiên là đi xem anh ba đã thê thảm như thế nào rồi."

**

Nông trường Đông Phong của Taratu cách công xã Thiết Nhân cũng không quá xa, ngồi xe ngựa chỉ tốn khoảng bốn mươi phút.

Lúc xuống xe Nguyễn Dao lấy trong túi đeo vai tòng quân ra một bao điểm tâm đậu xanh đưa cho con trai của chú Chung: "Đồng chí chung, phiền anh chờ chúng tôi ở đây, điểm tâm này anh cầm lấy mà ăn, chúng tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”

đồng chí Chung đại tráng xua tay: "Không cần, thanh niên tri thức Nguyễn giữ lại đi…"

Nguyễn Dao không cho anh ta cơ hội từ chối, để điểm tâm lên xe ngựa rồi kéo Hồng Thắng Nam đi về phía nông trường.

Nguyễn Dao cầm giấy chứng nhận công tác chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ Nữ của mình, cùng văn kiện thăm viếng vừa rồi lấy từ chỗ thư ký Trần đưa cho người canh cửa nông trường.

Nông trường Đông Phong không thuộc loại lao động cải tạo trọng hình, vì thế cửa ải không nghiêm như vậy, người canh cửa kiểm tra văn kiện xong, nói với Nguyễn Dao chỗ lao động của Nguyễn Hưng Dân, sau đó để các cô đi vào.

Lúc này Nguyễn Hưng Dân và ba anh em tốt đang gánh phân.

Vẻ mặt Vương Nhị Cẩu khó chịu: "Mấy ngày nay chẳng sống nổi mà, con mẹ nó nếu như ông đây biết ai báo cáo, ông đây giết chết nó ngay!"

Vẻ mặt của hai người Lý Đại Phú và Tô Hữu cũng u ám.

Gánh phân quả thực là công việc ghê tởm nhất trên đời, mệt mỏi thì không nói, mấu chốt là rất ghê tởm, gánh phân xong thì chẳng nuốt cơm nổi, buổi tối còn không được tắm rửa, cái mùi hương nồng nàn ấy ám ảnh họ đến lúc đi ngủ, khiến họ chẳng ngon giấc nổi, quả thật rất muốn chết.

Nguyễn Hưng Dân đang gánh hai thùng phân không hề hé răng.

Người báo cáo là người vợ Hồng Thắng Nam của hắn ta, tuy rằng hắn ta cũng rất tức giận, nhưng dù sao cũng là vợ hắn ta, còn sinh cho hắn ta một cô con gái, cho dù trong lòng hắn ta cảm thấy hổ thẹn với mấy anh em, nhưng không thể nào khai ra Hồng Thắng Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận