Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 96. Xảo trá 5

Chương 96. Xảo trá 5


Trước đây vì được đến công xã làm việc mà cực kỳ vui vẻ, bây giờ nhìn lại cũng không biết có phải là quyết định đúng đắn hay không.

Nguyễn Dao không biết suy nghĩ của Chu Tú Hồng, cơm nước xong liền ngồi xe ngựa của đội trưởng Hồ trở về đội sản xuất.

Văn phòng thanh niên tri thức thủ đô.

Tiểu Vương cầm tờ báo đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ, đây có phải là đồng chí Nguyễn Dao mà chúng ta biết không?”

“Có chuyện gì vậy? Đồng chí Nguyễn lên báo sao?”

“Đúng vậy, đồng chí Nguyễn Dao lên báo, cô ấy bắt được gián điệp trên tàu ở Tháp Lạp Đồ, vì vậy được đánh giá là ‘phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa’, mọi người mau đến xem, đồng chí Nguyễn Dao thật là ưu tú.”

Mọi người nghe vậy rối rít vây lại.

Báo chí đưa tin đúng là Nguyễn Dao mà bọn họ quen biết, còn có một tấm ảnh in trên đó, người trong ảnh tuy rằng hơi nhỏ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia ai cũng sẽ không nhận sai được.

“Đồng chí Nguyễn nói những lời này thật tuyệt vời, ‘bởi vì lợi ích của tổ quốc là trên hết’, tôi cũng sắp rơi nước mắt rồi.”

“Đồng chí Nguyễn có ý thức tư tưởng rất cao. Lần trước mẹ và em gái cô ấy đến nói rằng cô ấy đã ăn cắp tiền của gia đình, còn nói cô ấy bịa chuyện lừa em gái cô ấy, lúc ấy tôi cũng không tin.”

“Tôi cũng vậy, không nói hai người bọn họ lớn lên mặt mày trộm mặt chuột, ai lại bịa ra cái tên “Hồ Loạn Châu” nhảm nhí như vậy?”

Chủ nhiệm Lý đi từ bên ngoài vào, thấy văn phòng không yên tĩnh như bình thường, không khỏi tò mò nói: “Có chuyện gì, hai người đang thảo luận cái gì vậy?”

Tiểu Vương đưa tờ báo qua: “Chủ nhiệm Lý, bác nhìn xem đồng chí Nguyễn Dao được đánh giá là phần tử tiên tiến, còn được lên báo.”

Chủ nhiệm Lý cầm tờ báo say sưa đọc: “Đồng chí Nguyễn Dao đích thật là một đồng chí ưu tú, đây là thanh niên tri thức do văn phòng thanh niên tri thức chúng ta đưa đi, thật sự là rất vui mừng, ở đây tôi còn có một bức thư của đồng chí Nguyễn gửi tới.”

Mọi người nghe thấy Nguyễn Dao gửi thư tới, văn phòng càng thêm náo nhiệt.

Họ đã đưa đi rất nhiều thanh niên tri thức, đây là người đầu tiên viết thư lại cho họ.

Mọi người mở thư ra đọc, nội dung rất đơn giản, Nguyễn Dao nói ngắn gọn tình huống của mình. Nói cô đến công xã Thiết Nhân làm thanh niên trí thức, sau đó trọng điểm là cảm ơn bọn họ đã giúp đỡ cô, nói mình cả đời cũng sẽ không quên tình nghĩa này.

Ai mà không thích những người biết ơn báo đáp?

Mọi người nhìn vào trong thư liền cảm thấy ấm áp.

Tiểu Vương đột nhiên nói: “Thanh niên tri thức Nguyễn ưu tú như thế, tuy nhiên quá đáng thương, gặp phải gia đình như vậy, đã bị ép đi tới đường cùng rồi mà người nhà cô ấy còn không buông tha thanh niên tri thức Nguyễn. Tôi quyết định rồi, tôi phải đến công xưởng tố cáo bọn họ!”

Vương Phân đang làm việc trong công xưởng hắt hơi một cái, hoàn toàn không biết rằng một trận tai bay vạ gió sẽ sớm xảy ra trên đầu mình.

Trưa nay Tần Lãng ăn cơm xong bị sở trưởng Tống gọi đến văn phòng.

Sở trưởng Tống giao cho anh một văn kiện: “Lát nữa anh trở về thu dọn, sau đó hôm nay liền xuất phát, tự mình giao văn kiện này cho cục trưởng Hoàng mỏ dầu Trung Khánh. Để đảm bảo văn kiện an toàn, tôi đã xin bên phía công an để một đồng chí đi cùng anh.”

Tần Lãng nhận lấy văn kiện nặng trĩu, thay đổi dáng vẻ thờ ơ thường ngày, trịnh trọng gật đầu: “Được, tôi trở về thu dọn, nhất định bảo đảm đưa văn kiện đến nơi một cách an toàn.”

Sở trưởng Tống phất phất tay: “Được, anh đi đi.”

Ra khỏi sở nghiên cứu, ánh nắng mặt trời nóng bức thiêu đốt mặt đất, như thể làm tan chảy tất cả mọi thứ trên mặt đất.

Mùa hè tháng tám nóng bức, cây nhỏ ven đường không nhúc nhích, thậm chí không có một chút gió.

Khi Tần Lãng đi đến nhà trọ, áo sơ mi phía sau đã bị ướt đẫm mồ hôi.

Dì Châu bên cạnh nhìn thấy, hóng hớt hỏi: “Tiểu Tần, sao đang cậu không đi nghỉ ngơi?”

Tần Lãng: “Có vài việc phải xử lý.”

Dì Châu đánh giá anh từ trên xuống dưới, càng nhìn càng hài lòng: “Tôi phải nói thẳng tiểu Tần là người trẻ tuổi ưu tú nhất căn cứ, dáng dấp đẹp trai thì không nói đi, người cũng tiên tiến. Tiểu Tần vẫn chưa có người yêu đúng không, nếu không để dì giới thiệu cho cậu một người?”

Khóe miệng Tần Lãng giật giật: “Dì có lòng rồi, nhưng tạm thời tôi chưa muốn yêu đương.”

Dì Châu ‘chậc’ một tiếng, rõ ràng không quan tâm lời nói của anh: “Nào có ai không muốn yêu đương chứ, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng. Ở trước mặt dì mà cậu xấu hổ cái gì, nào, mau nói cho dì biết cậu thích kiểu con gái như thế nào?”

Xấu hổ?

Đến bây giờ anh còn không biết hai từ này có thể sử dụng trên người anh.

Đôi mắt đào hoa của Tần lãng khẽ nhíu: “Trước khi đến mỏ dầu Thái Lợi, tôi đã nói với gia đình, tổ quốc một ngày không cởi mũ nghèo hèn, vậy tôi sẽ một ngày không lập gia đình, dì vẫn nên giới thiệu cô gái cho những chàng trai khác đi. Lâu Tuấn Lỗi trong nhà trọ của chúng ta cũng rất muốn lập gia đình, hay là dì giới thiệu cho cậu ta một người đi?”

Ánh mắt dì Châu sáng như đèn pha: “Thật sao? Lần trước tôi hỏi tiểu Lâu, cậu ta nói cậu ta cũng không muốn lập gia đình.”

Tần Lãng: “Cậu ta xấu hổ đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận