Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 401. Kết cục 2

Chương 401. Kết cục 2


“Buổi tối ngày em mất tích.” Tần Lãng để bát sang một bên, nắm lấy tay cô: “Anh xin lỗi, anh đã đến muộn.”

Cô dựa trên gối đầu, khuôn mặt nhỏ nhọn hoắt khiến đôi mắt trông càng to hơn, người gặp người mến, khi anh nghĩ rằng cô có thể bị bắt nạt hoặc thậm chí bị bán vào một thôn làng trong núi, anh cảm thấy vừa sợ hãi lại đau lòng.

Nguyễn Dao đối mặt với ánh mắt lo lắng cực độ của anh, trong lòng vừa cảm kích vừa áy náy: “Người nên nói xin lỗi phải là em, em không nên sơ ý như vậy, lần này cũng chính là một bài học cho bản thân em.”

Cô thật sự quá bất cẩn, cho rằng khoảng thời gian này khắp nơi đều đặt giới nghiêm, bản thân cô cũng biết một ít quyền cước, tưởng sẽ không có gì nguy hiểm, thế nhưng không ngờ được lòng người khó dò, càng không nghĩ đến hai mẹ con Vương Phân cùng Nguyễn Thanh Thanh lại cấu kết với người ngoài đối phó cô.

Tần Lãng thấy sắc mặt cô tái nhợt tiều tụy, đáy mắt tràn đầy không nỡ, anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Vậy về sau em không được bất cẩn như vậy nữa, anh còn chưa lên chính thức đâu.”

Khi suýt nữa bị Đinh Hạo Văn cưỡng bức, trong lòng Nguyễn Dao cảm thấy đáng tiếc nhất chính là lần đầu tiên hai đời cô phải làm chuyện đó với một thằng biến thái súc vật như vậy, hiện tại đại nạn sống sót, được thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Tần Lãng, cô càng nhìn càng yêu thích.

“Anh qua đây một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”

Tần Lãng cúi mặt tiến lại gần, lúc còn cách cô chừng nửa lòng bàn tay thì dừng lại.

“Gần hơn tí nữa, lời em muốn nói không thể để người khác nghe thấy.”

Tần Lãng nghe vậy tiến lại gần, hai người gần như dán mặt vài nhau, chỉ cách một cái nắm tay, hơi thở giao hòa, bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ.

“Người ta hay nói ân cứu mạng lấy thân báo đáp, nên là…”

Khóe môi Nguyễn Dao khẽ cong lên, nói đoạn sáp qua hôn lên môi anh.

“!!!”

Tần Lãng toàn thân như hóa đá, môi cô mềm lắm, áp lên môi anh, một luồng điện nháy mắt chạy dọc toàn thân.

Lúc trước hai người cũng có hành động tương đối thân mật, nhưng đó là động tác vô thức của Nguyễn Dao, hơn nữa chỉ là hôn lên má, nhưng lần này cô rất tỉnh táo mà chủ động hôn anh.

Trên người Nguyễn Dao chẳng còn bao nhiêu khí lực, đương nhiên sẽ không hôn sâu, cô chỉ khẽ chạm môi rồi dựa lưng vào gối: “Anh đã bị em đánh dấu rồi, bắt đầu từ hôm nay, anh được chuyển lên chính thức, sau này sẽ trở thành người của em.”

Nhưng chỉ một cái chạm nhẹ như vậy, Tần Lãng sao có thể vừa lòng?

Ánh mắt anh chìm xuống, cúi người đè mạnh lên môi cô, ban đầu còn lo lắng cho thân thể cô, Tần Lãng nghĩ chỉ lướt qua là được, nhưng cô lại quá ngọt ngào, anh vừa thử liền không dừng lại nổi.

Môi anh cọ xát trên môi cô, nhưng vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ, anh muốn nhiều hơn nữa, vì vậy anh phát động tiến công.

Nguyễn Dao không ngờ rằng Tần Lãng sẽ phản khách thành chủ, không chút nào phòng bị, cộng thêm thân thể không có sức lực nên dễ dàng bị công phá cổng thành.

Anh, tiến quân thần tốc.

Môi lưỡi hai người dây dưa, quyện chặt lấy nhau, thân mật không khoảng cách, thế nhưng gặp phải cô, Tần Lãng lại cảm thấy muốn nhiều hơn nữa, anh nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm chặt cô trong lòng khiến thân thể hai người càng dán sát hơn nữa.

Nguyễn Dao cảm thấy đầu óc càng thêm choáng váng, cả người cô mềm nhũn thành một vũng nước, nếu không phải anh ôm chặt lấy cô, cô đã trực tiếp ngã xuống rồi.

Hóa ra đây là cảm giác khi hôn.

Cả hai người đồng thời phát ra tiếng cảm thán trong lòng.

Chỉ là theo đầu lưỡi ngày càng tiến sâu, Nguyễn Dao cảm thấy có hơi chống đỡ không nổi nữa, cô đặt tay lên ngực anh, bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng cả người đều vô lực, chút lực đẩy ra ấy chừng như gãi ngứa, làm Tần Lãng bị trêu chọc tới mức càng khó chịu hơn.

Đột nhiên, Nguyễn Dao cảm thấy có thứ gì đó đang đè lên thắt lưng mình, ban đầu còn chưa kịp phản ứng, nhưng chưa ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy, cô rất nhanh nhận ra đó là cái gì, khuôn mặt lập tức đỏ bừng thành một quả táo đỏ.

“Ưm... anh buông em ra...”

Chẳng qua cô ấy kịp nói hết lời thì cánh cửa phòng bệnh đã cạch một tiếng bị người ta đẩy mở ra-

“Xưởng trưởng tỉnh rồi... sao”?

Người chạy vào đầu tiên là Khương Anh, từ khi Nguyễn Dao mất tích, cô ấy ăn không ngon, Nguyễn Dao mất tích hai ngày, cô ấy cũng ngủ không yên hai ngày.

Vừa nghe tin Nguyễn Dao đã được cứu về, cô ấy vội vàng tìm đầu bếp ở nhà khách làm món súp gà rồi chạy tới, nhưng không đời nào ngờ được vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Giang Xuân Hoa nhìn thấy cảnh này cũng sững sờ, cảm thấy giới trẻ ngày nay thiệt là hăng hái, có điều cũng hiểu được, trải qua một hồi sinh ly tử biệt, đôi tình nhân nhỏ này chắc chắn cần thời gian thân mật cùng nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận