Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 271. Mời cô đến căn cứ dầu mỏ của chúng tôi 4

Chương 271. Mời cô đến căn cứ dầu mỏ của chúng tôi 4


Thấy cô, mấy người Hồng Thắng Nam đã sớm đỏ hốc mắt: “Đi ra là tốt, đi ra là tốt rồi, chị đã bảo cha của Hồng Đậu đi lấy một ít cây ngải về, để cho em tắm giải xui.”

Ngoài việc dùng cây ngải tắm ra, Hồng Thắng Nam còn len lén làm một cái chậu lửa ở trước cửa nhà họ Nguyễn, để cho Nguyễn Dao bước qua đuổi vận rủi.

Nguyễn Dao biết đây là tấm lòng của cô ấy, cũng không cự tuyệt.

Ánh mắt Triệu Hương Lan vẫn nhìn chằm chằm vào xe Jeep Tần Lãng lái đến, giống như con ruồi ngửi được mùi thịt, hận không thể dính trên đó không xuống.

Chỉ là lúc này bà ta lo lắng chuyện công xưởng hơn: “Cháu gái lớn, công xưởng thật sự xong đời rồi?”

Nếu thật sự xong đời, vậy lúc trước bà ta đối tốt với với mấy đứa con dâu, lại còn lấy sữa mạch nha cho cháu gái ăn, chẳng phải bà ta đã bị thiệt rồi sao?

Nguyễn Dao: “Đúng thật công xưởng đã bị đóng cửa rồi, chỉ là tôi có chuyện muốn nói với mọi người, tôi không phải là cháu gái lớn của bác.”

Mọi người nghe vậy sửng sốt: Đây là có ý gì?

Một giây sau liền nghe được Nguyễn Dao nói: “Mấy ngày tôi bị giam đó, hai vợ chồng Vương Phân và Nguyễn Bảo Vinh đi đến cục công an viết chứng minh cắt đứt quan hệ ruột thịt với tôi, hơn nữa bọn họ còn tìm được người làm chứng lúc trước, chứng minh tôi không phải là con gái ruột của bọn họ.”

“!!!”

Ngoài trừ Tần Lãng, những người khác đều hít một hơi khí lạnh, há miệng thật lớn, đủ để nhét một quả trứng gà vào.

Gian nhà chính yên tĩnh mấy giây.

Triệu Hương Lan là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, vỗ đùi nói: “Bác đã nói mà, người phụ nữ Vương Phân kia gả vào nhà họ Nguyễn được hai năm, ngay cả quả trứng cũng không sinh ra được, bọn bác mới vừa dọn đi thì bà ta liền mang bầu, thì ra là nhận con nuôi.”

Lúc đó bọn họ chuyển đến Taratu không đến tám tháng, liền nhận được thư từ thủ đô, nói Vương Phân sinh ra một cô con gái, là sinh sớm bảy tháng.

Lúc ấy bà ta còn nói với chồng sao đứa nhỏ của Vương Phân lại có đúng dịp như vậy, chân trước bọn họ dọn đi, chân sau Vương Phân liền mang bầu, lấy tính cách của Vương Phân, nói không chừng bà ta sẽ cảm thấy bọn họ khắc mình, chỉ là hai nhà cách nhau quá xa, sau đó bà ta cô quên chuyện này đi.

Nguyễn Dao nhướng đôi mày thanh tú: “Đối với thân thế của tôi bác gái cả có nghe bọn họ nói đến không?”

Triệu Hương Lan lắc đầu nói: “Không có, lúc ấy nhà bác đã chuyển đến Taratu, không tiện biết được tin tức, hơn nữa lúc ấy hai nhà ầm ĩ không vui, sao hai vợ chồng kia có thể nói chuyện này cho nhà bác biết được.”

Nguyễn Dao nhớ đến chuyện Nguyễn Bảo Điền lỡ miệng gọi cô là “Cô cả” lúc trước, cảm thấy mình vẫn nên tự đi hỏi một chút mới được.

Cô không quan tâm chuyện cha mẹ ruột mình là ai, nhưng cô thích nắm giữ quyền chủ động, lỡ như thân phận của cha mẹ cô có vấn đề, cô lo lắng đến lúc đó mình sẽ trở tay không kịp.

Đối với chuyện Nguyễn Dao không phải là con cháu của nhà họ Nguyễn, đám người Hồng Thắng Nam không có cách nào tin tưởng được, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh và đã tiếp nhận mọi chuyện của cô, cũng làm cho bọn họ không biết nên an ủi từ đâu.

Lúc đi nấu nước, Hồng Thắng Nam nói với Nguyễn Dao: “Nguyễn Dao, mặc dù em không phải em gái họ của cha Hồng Đậu, nhưng trong lòng chị, đã sớm xem em là người thân của mình, trước kia là như vậy, bây giờ cũng như vậy, sau này cũng như vậy.”

Nếu như không phải Nguyễn Dao giúp đỡ cô ấy, cho tới bây giờ cô ấy sẽ không biết thì ra phụ nữ có thể sống tự lập tự cường như vậy, Nguyễn Hưng Dân cũng không có khả năng “Lãng tử quay đầu”.

Cuộc sống giống như bây giờ, là cuộc sống trước kia cô ấy không dám nghĩ đến.

Cho nên mặc kệ cô có phải là con cháu của nhà họ Nguyễn hay không, có phải là phó trưởng xưởng của một công xưởng hay không, ở trong lòng cô ấy, cô là người nhà của cô ấy.

Lâm Thu Cúc đỡ Dương Trân Trân bụng lớn đi đến nói: “Bọn chị cũng vậy, ở trong lòng bọn chị, em vĩnh viễn chính là người thân của bọn chị.”

Nguyễn Dao nhìn ba người phụ nữ đã thay da đổi thịt ở trước mặt mình, trong lòng rất ấm áp: “Cảm ơn các chị, các chị cũng là người thân của em.”

Nghe được lời của Nguyễn Dao, trên mặt ba người Hồng Thắng Nam đều nở nụ cười.

Ôn Bảo Châu từ bên ngoài chạy vào, ôm lấy vai Nguyễn Dao nói: “Còn có tôi còn có tôi, tôi cũng xem cô thành người thân của mình.”

Bộ dạng của cô ấy giống như đứa trẻ lo lắng không được ăn kẹo, mấy người họ thấy vậy không nhịn được bật cười.

Sau khi tắm xong, sắc trời cũng đã tối rồi.

Đêm mùa xuân vừa ấm áp lại có chút lạnh, trăng như lưỡi liềm, sao lốm đốm đầy bầu trời, Nguyễn Dao ngồi trong sân của nhà họ Nguyễn, ngước nhìn bầu trời đầy sao, thở ra một ngụm khí lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận