Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 272. Mời cô đến căn cứ dầu mỏ của chúng tôi 5

Chương 272. Mời cô đến căn cứ dầu mỏ của chúng tôi 5


Tần Lãng tắm xong đi ra, thấy cô nằm trên ghế dài, cái đầu gật từng cái, giống như mèo con ngủ gà ngủ gật vậy, rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng lại cố gắng không ngủ.

Anh lau tóc đi tới: “Vào trong ngủ đi.”

Nguyễn Dao tỉnh lại, đôi mắt nhập nhèm chống lại khuôn mặt của anh.

Ở sau lưng của anh, ánh trăng lưỡi liềm màu vàng nhạt lơ lửng ở đó, bởi vì anh đứng khuất sáng, một nửa mặt chìm vào bóng tối, một nửa có ánh sáng chiếu vào, sâu thẳm như mực, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Nguyễn Dao dụi mắt một cái, ngáp nói: “Tôi đang đợi anh.”

Bởi vì mới vừa tắm xong không được bao lâu, hai má của cô vẫn còn ửng hồ, giống như hoa đào tháng ba, nghe cô nói như vậy, lập tức tim của anh đập nhanh.

Anh dời mắt đi, cố gắng bình tĩnh lại nói: “Cô chờ tôi làm gì?”

Nguyễn Dao chỉ vào băng ghế bên cạnh mình: “Chuyện đã xử lý xong hết rồi, lúc nào anh trở về căn cứ?”

Tần Lãng híp cặp mắt đào hoa: “Đã chờ không kịp muốn đuổi tôi đi rồi?”

Dừng một chút,

Anh lại khẽ hừng một tiếng: “Quả nhiên là cô gái không có lương tâm qua cầu rút ván.”

Gió đêm thổi tới.

Mùi thơm xà phòng như có như không, còn có mùi thơm nhàn nhạt của tùng, ánh trăng như nước vẩy trên người anh, cặp mắt hoa đào của anh nhẹ nhàng nhếch lên, nhìn qua rất giống hai lưỡi câu nhỏ, câu dẫn người ta.

Tim của Nguyễn Dao đập nhanh, không dám đối mặt với anh: “Anh ít vu tội cho tôi đi, chỉ là tôi cảm thấy anh xin nghỉ lâu như vậy, lãnh đạo của anh nhất định sẽ không vui.”

Tần Lãng mỉm cười: “Ý cô là cô đang lo lắng cho tôi sao?”

Nguyễn Dao: “...”

Tần Lãng chú ý đến lỗ tai của cô nhanh chóng đỏ ửng lên, mỉm cười càng đậm: “Tôi định ngày mai sẽ đi, chỉ là chuyện vẫn chưa kết thúc, cô biết cấp trên của thư ký Chu là ai không?”

Nguyễn Dao ngơ ngác nói: “Chẳng lẽ anh muốn nói, chuyện lần này có quan hệ với bí thư Lâm?”

Cô biết sau lưng thư ký Chu còn có người khác, nhưng lấy năng lực và địa vị của cô, bây giờ không phải là lúc đi sâu vào nghiên cứu, nhưng nếu như người đứng sau là bí thư Lâm, vậy nhất định sẽ có ảnh hưởng lớn đối với sự phát triển sau này của cô.

Tần Lãng gật đầu: “Vợ của Lâm Diệu, Ngô Xuân Mẫn là con gái thứ hai của Ngô Tài Lương, con trai Ngô Hữu Thiêm của Ngô Tài Lương qua đời vì bệnh ở nông trường vào một tháng trước.”

Tất nhiên lần này Lâm Diệu ra tay không hoàn toàn là vì vợ mình, lần này Nguyễn Dao xảy ra chuyện, có một phần là liên quan đến nhà họ Cố và nhà họ Tần của anh.

Chỉ là mặc kệ vì nguyên nhân gì, anh đã nói với bà nội của mình, một mình cô ở lại đây rất nguy hiểm.

Nguyễn Dao bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là như vậy, vậy thì không trách bọn họ lại ra tay độc ác như vậy, Lâm Diệu là người như thế nào?”“

“Cẩn thận, khéo đưa đẩy.”

Tầng Lãng nói năm chữ.

Vừa cẩn thận vừa khéo đưa đẩy, như vậy chỉ sợ không dễ dàng để lại điểm yếu, hơn nữa đối phương mới đến Taratu, cô càng khó để tìm được điểm yếu của đối phương.

Hơn nữa, dựa vào địa vị hôm nay của hai người, cô muốn làm đối phương té ngã giống như lấy trứng chọi đá vậy, sẽ làm cho người ta cảm thấy cô không biết tự lượng sức mình

Tần Lãng dừng lại mấy giây, đột nhiên hỏi: “Cô có muốn đến căn cứ dầu mỏ không?”

Nguyễn Dao lại giật mình, mắt hạnh nhìn anh, hàng mi dày tạo ra một cái bóng mờ dưới mi mắt, giống như cây quạt nhỏ vậy.

“Vậy... Tôi dùng thân phận gì qua đó?”

Ở trong căn cứ dầu mỏ, ngoài trừ nhân tài liên quan đến dầu mỏ ra, những người khác muốn đi vào, vậy chỉ có thể là người thân.

Nhưng bọn họ không có quan hệ người thân, cũng không có quan hệ người yêu.

Lời này vừa nói ra, hai người cũng không lên tiếng nữa.

Sự mập mờ tràn ngập giữa hai người.

Tim Tần Lãng đập nhanh một cái, anh thiếu chút nữa nói ra “lấy thân phận người thân của tôi”, chỉ là lời đến khóe miệng bị anh nuốt về.

Nếu anh nói lời này, có phải cô sẽ cho rằng anh thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của, bắt buộc cô báo đáp?

Một đám mây đen bay qua, che mất ánh sáng mặt trăng, xung quanh tối đen, ngay cả ánh sao cũng trở nên ảm đạm.

Một trận gió đêm thổi đến, Nguyễn Dao đứng lên nói: “Đêm đã khuyên, sớm về nghỉ ngơi đi.”

Tần Lãng mím môi, cũng đứng lên theo: “Cô không cần lo lắng chuyện của Lâm Diệu, tôi sẽ xử lý.”

Nguyễn Dao nhăn mày: “Được không vậy? Đến lúc đó có ảnh hưởng đến anh không.”

Tần Lãng lại mỉm cười, nói: “Sẽ không, cậu hai và chú hai của tôi sẽ giải quyết.”

Ngày hôm qua anh có gọi điện về nhà họ Cố, biết được cậu hai của anh đã thông qua kiểm tra, nói trắng ra, lần này Nguyễn Dao là bị bọn họ liên lụy, đối phương đã bắt nạt lên đầu bọn họ rồi, nếu nhà họ Tần và nhà họ Cố cứ làm ngơ, không quan tâm, như vậy sau này ai cũng có thể leo lên đầu lên cổ nhà họ giở thói ngang ngược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận