Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 394. Người phụ nữ này, thật là thú vị 7

Chương 394. Người phụ nữ này, thật là thú vị 7


Khương Anh lau nước mắt đi, cắn môi gật đầu: “Vâng, con nhất định sẽ không để xưởng trưởng thất vọng, nếu như có tin tức của xưởng trưởng, mẹ nhất định phải nói cho bọn con biết ngay lập tức!”

Giang Xuân Hoa gật đầu đáp ứng, sau đó tống con gái và mấy đồng chí nữ khác đi xuống lầu.

Những người khác tham gia buổi triển lãm thấy sắc mặt của bọn họ đều rất kém, hoàn toàn mất hết tinh thần của mấy ngày trước, nhưng lại không thấy bóng dáng của Nguyễn Dao, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“Xưởng trưởng của các cô đâu? Sao hôm nay không nhìn thấy cô ấy?”

Khương Anh cắn môi, thiếu chút nữa không nhịn được chảy nước mắt.

Giang Xuân Hoa kéo kéo tay áo của con gái, cười cứng nhắc nói: “Xưởng trưởng Nguyễn có chuyện khác cần làm, thời gian đã không còn sớm rồi, chúng ta đi trước thôi.”

Những người khác đều nhạy cảm cảm nhận được sự bất thường của bọn họ, nhưng thấy bọn họ không muốn nói, cũng rất lịch sự không hỏi nữa.

Đi ra bên ngoài, Giang Xuân Hoa nói: “Chuyện không thấy Dao Dao đâu, tạm thời không cần nói ra bên ngoài, tránh gây ra hoảng loạn, các con cứ tham gia buổi triển lãm thật tốt, có chuyện gì thì sau khi kết thúc buổi triển lãm lại nói.”

Đám người Khương Anh gật đầu đồng ý.

Định Hạo Tư vẫn đến đón người giống như trước, không nhìn thấy Nguyễn Dao liền hỏi.

Giang Xuân Hoa nghĩ Đinh Hạo Tư không phải là người ngoài, thế là kể hết mọi việc với anh ta.

“Cái gì? Đồng chí Nguyễn mất tích? Đến Cục công an báo án chưa?”

Mặt Đinh Hạo Tư trong nháy mắt như bị rút hết máu, lo lắng hỏi.

Giang Xuân Hoa: “Đã đi báo án rồi, bí thư và đồng chí Tần đều đang phụ tìm, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì khác.”

Đinh Hạo Tư dừng lại một chút: “Đồng chí Tần?”

Giang Xuân Hoa: “Đồng chí Tần đã là người yêu của Nguyễn Dao, ngày hôm qua cậu ấy đã đến Dương Thành, trước khi đến Dương Thành tôi còn hứa với cậu ấy, phải chăm sóc Nguyễn Dao thật tốt, không ngờ tới...”

Mặc dù bà ấy vẫn luôn an ủi con gái, nhưng chuyện nảy bởi vì con gái mà ra, trong lòng bà ấy sao có thể không áy này, không lo lắng chứ?

Trong đầu Đinh Hạo Tư “ong ong” một lúc, mặc dù biết Nguyễn Dao đã có người yêu, có điều từ đầu đến cuối vẫn chưa gặp, trong lòng ít nhiều cũng tồn tại một chút cảm giác may mắn.

Có điều bây giờ chuyện quan trong nhất là tranh thủ thời gian tìm người, anh ta rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần: “Tôi chở mọi người đi triển lãm trước, sau đó tôi cũng quay về đi tìm kiếm giúp.”

“Cảm ơn anh, đồng chí Đinh.”

“Không có gì, đây đều là việc nên làm.”

Đinh Hạo Tư chở người đến triển lãm, sau đó vội vàng lái xe trở về, nói với người trong nhà về chuyện của Nguyễn Dao.

Mẹ Đinh lập tức lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Tại sao bỗng nhiên lại không thấy đâu? Một cô bé ở nơi xa lạ, không quen như có bé, có rất nhiều sợ hãi, đồng chí Nguyễn là ân nhân của nhà họ Đinh chúng ta, chuyện này bất kể như thế nào chúng ta cũng phải giúp, bây giờ mẹ đi tìm cậu của các con trước, cậu con quen biết nhiều người, bảo cậu con tìm giúp chúng ta.”

Mẹ Đinh nói xong đã đi ra ngoài cửa.

Đinh Hạo Tư đang muốn ra ngoài tìm mấy người bạn nhờ giúp đỡ, khóe mắt lại nhìn thấy em gái Đinh Văn Tĩnh đã mất hồn mất vía từ ban nãy, bây giờ đang ngồi trong góc phòng cắn móng tay.

Đây là động tác của em gái lúc khẩn trương bất an.

Mặc dù Đinh Hạo Tư vội vã ra ngoài, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của em gái anh ta cũng không yên tâm ra ngoài, vì vậy liền quay lại, đẩy vai cô ấy hỏi: “A Tĩnh, em sao vậy?”

Đinh Văn Tĩnh bị anh ba đẩy một cái như vậy, lại càng hoảng sợ: “Anh ba, là anh hả, em, em không sao.”

Sắc mặt của cô ấy tái nhợt, ánh mắt mang theo sợ hãi và hoảng hốt, dáng vẻ này sao có thể nói là không có việc gì?

“A Tĩnh, có phải có người bắt nạt em không? Nếu có người nào bắt nạt em, bây giờ em cứ nói với anh ba, anh ba trút giận cho em!”

Nhà anh ta có bốn anh em, cũng chỉ có một đứa em gái như vậy mà thôi, cả nhà anh ta đều cưng chiều cô ấy giống như cục vàng cục bạc.

Móng tay bị cắn đến mức nhìn thấy cả thịt, Đinh Văn Tĩnh đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, dáng vẻ kia cứ như đang giãy giụa: “Anh ba, em, em nghi ngờ đồng chí Nguyễn có… có liên quan với Đinh Hạo Văn.”

“Em sáu?” Đinh Hạo Tư kinh ngạc, anh ta lắc đầu: “Mặc dù ngày bình thường anh sáu của em có dáng vẻ cà lơ cà phất thật, nhưng mà chuyện phạm pháp, theo anh thấy chắc hẳn nó sẽ không làm đâu.”

Đinh Hạo Tư không phải vì muốn nói tốt cho Đinh Hạo Văn, chỉ là anh ta cảm thấy chắc hẳn đối phương không có lá gan làm mấy chuyện phạm pháp, ai ngờ câu nói này lại trực tiếp khiến Đinh Văn Tĩnh xù lông.

“Hẳn là không gì chứ, anh cho rằng anh ta là một tên khốn lương thiện sao? Anh ta chính là một tên súc sinh, súc sinh sau khi chết sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận