Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 196. Thăng quan phát tài 8

Chương 196. Thăng quan phát tài 8


Nói một cách khác, lần sát hạch này đại đội trưởng của đội sản xuất có muốn gian lận cũng không được.

Các đại đội trưởng của đội sản xuất nghe nói như thế, quả nhiên lại không cao hứng.

“Bí thư Trần, không phải chúng tôi muốn gian lận, mà là làm thành như vậy, còn muốn đại đội trưởng chúng tôi và đàn ông làm cái gì?”

“Đúng vậy, cái gì đều là các cô nữ đồng chí làm quyết định, đàn ông chúng tôi làm cái gì?”

Sắc mặt bí thư Trần trầm xuống: “Công xưởng có thể sinh tồn được hay không, rất quan trọng với công xã của chúng ta, nếu các anh không phục, vậy làm giống phó xưởng trưởng Nguyễn đi, vì công xã đem trở về đơn đặt hàng mười nghìn tệ, tôi lập tức cho đàn ông các anh làm một công xưởng!”

Một đám đại lão gia đại đội trưởng: “ . . . . . .”

Lời này của bí thư Trần tương đương với câu nói “Ngon thì làm đi, không được cũng đừng có chém”, một đám đàn ông bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được.

Ai dám nói chuyện nữa, đơn đặt hàng mười nghìn tệ đó là chuyện ai cũng có thể làm được sao?

Nhìn mọi người không còn có ý kiến phản đối, bí thư Trần lại nói mấy cái vấn đề khác, sau đó tuyên bố tan họp.

Đội trưởng Hồ đi đến trước mặt Nguyễn Dao: “Chủ nhiệm Nguyễn, không đúng, hiện tại hẳn phải gọi cô la phó xưởng trưởng Nguyễn, cô muốn về đội sản xuất không? Nếu muốn tôi ở bên ngoài đợi cô.”

Nguyễn Dao cười nói: “Cảm ơn đại đội trưởng, tôi sẽ trở về, làm phiền bác chờ tôi một lát.”

“Không phiền phức, không phiền phức, vậy tôi ở bên ngoài đợi cô.”

Đội trưởng Hồ nhìn cô thăng lên phó trưởng xưởng, thái độ đối đãi với ông vẫn là giống như trước kia, trong lòng cực kỳ thoải mái.

Vừa đi ra khỏi văn phòng, Đội trưởng Hồ liền bị người của đội sản xuất vây lại.

Mọi người hỏi ông chuyện đội ngũ nữ giới, lại hỏi chuyển sản phẩm, quan trọng nhất là trong tối ngoài sáng nghe ngóng chuyện Nguyễn Dao.

Phó xưởng trưởng của công xưởng duy nhất của công xã, hơn nữa thấy bí thư Trần rất che chở cô, việc biết thêm tính tình của Nguyễn Dao là phi thường quan trọng.

Đội trưởng Hồ cũng không phải tên ngốc, có thể nói nói, không thể nói một chữ cũng không nói nhiều, ngược lại là khen Nguyễn Dao lên trời cao.

Nguyễn Dao và chủ nhiệm Hồ thương lượng một chút, văn phòng có bốn trợ lý, cộng với ba trợ lý của đội sản xuất Tây Câu, tổng cộng bảy, một người đi đến một đội sản xuất phụ trách chuyện sát hạch.

Chu Tú Hồng nhìn Nguyễn Dao và chủ nhiệm Hồ đang nói chuyện, trong mắt tràn ngập ghen tị.

Ba nữ trợ lý khác cũng hâm mộ kinh khủng.

“Cô nói rốt cuộc não của đồng chí Nguyễn Dao lớn lên kiểu gì vậy, tất cả mọi người đều là người, sao cô ấy lại có bản lĩnh đến vậy chứ?”

“Đừng gọi là đồng chí Nguyễn, về sau phải kêu phó xưởng trưởng Nguyễn, đều là người như không cùng mệnh mà, thật ra thì nhắc tới tôi cũng không cảm thấy bất ngờ.”

“Tôi cũng vậy, một nữ đồng chí như phó xưởng trưởng Nguyễn dám đối mặt với hai tên gián điệp, cái này nói rõ cô ấy không phải người bình thường, tôi thật sự quá khâm phục cô ấy!”

Nguyễn Dao và đội trưởng Hồ nói dứt lời, đi tới tạm biệt cùng các cô.

Mấy trợ lý đồng thời chúc mừng cô.

“Chúc mừng cô, phó xưởng trưởng Nguyễn.”

“Phó xưởng trưởng Nguyễn, cô thật sự quá giỏi, tôi thật sự rất kính trọng cô!”

Nguyễn Dao khiêm tốn nói: “Chúng ta là một viên gạch của tổ quốc, nơi nào cần đến, nơi nào cần dời, hết thảy đều là vì phục vụ nhân dân, các bác cũng đều rất giỏi, công tác sát hạch kế tiếp sẽ cầu các bác rồi, làm ơn tất yếu làm được công bằng công chính công khai.”

Bốn người liên tục gật đầu liên tục gật đầu: “Phó xưởng trưởng Nguyễn cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành hoàn thành nhiệm vụ.”

Nguyễn Dao còn phải trở về để người đội hậu kỳ đi đến giúp những người khác của đội sản xuất làm khảo hạch, nên không nán lại qua lâu mà cùng đội trưởng Hồ trở về đội sản xuất.

Hôm trước Trương Tiếu Thúy mua không ít đồ ở cửa hàng bách hóa, có sữa mạch nha, có điểm tâm hoa quả, còn có một chiếc đồng hồ nữ Longines.

Nếu là trước kia, chị ta chắc chắn sẽ không mua đồng hồ Longines, một chiếc có giá gần hai trăm tệ.

Nhưng không giống với hiện tại, Nguyễn Dao có thể quen biết với nhân vật như giáo sư Cố, đương nhiên giá trị của bản thân cô cũng không giống trước.

Sáng sớm hôm nay chị ta đã trên xe con của chồng, từ thị trấn về tới nhà mẹ đẻ ở trấn trên Taratu.

Cùng lúc đó.

Căn cứ dầu mỏ, Tần Lãng và phó sở trường Khương Học Hải báo cáo chuyện của hai ngày này.

Khương Học Khải nghe xong, nhìn chằm chằm anh nói một câu: “Kỹ sư Lãng, chú nhận ra gần đây suy nghĩ của cậu có dao động.”

Mắt hoa đào Tần Lãng nhướng lên: “Tôi không rõ ý tứ của phó sở trưởng.”

Khương Học Hải nhổ cặn trà về trong chén, gằn từng chữ một: “Có phải cậu tìm yêu đương rồi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận