Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 337. Trưởng xưởng nữ đầu tiên của cả nước 2

Chương 337. Trưởng xưởng nữ đầu tiên của cả nước 2


Vẻ mặt giáo sư Cố hiền lành: "Cháu là một cô gái tốt, bà chân thành hi vọng các cháu có thể bên nhau thật tốt, mặc dù Tiểu Tam Nhi là cháu ngoại của bà nhưng nếu sau này nó dám bắt nạt cháu, cháu có thể nói cho bà, bà thay cháu dạy dỗ nó!"

Lời này của giáo sư Cố không phải lời khách sáo, bà thật lòng thích Nguyễn Dao, từ bề ngoài tinh xảo chói mặt cho đến tính cách đều vô cùng hợp với thẩm mỹ của bà.

Nguyễn Dao cười: "Được ạ, nếu Tiểu Tam Nhi dám bắt nạt cháu, cháu sẽ nói cho bà để bà đánh mông anh ấy!"

Tần Lãng ở kí túc xá tầng hắt hơi một cái.

Giáo sư Cố đột nhiên thở dài: "Bố mẹ ruột của cháu… bố mẹ nuôi của cháu, cũng chính là nhà họ Nguyễn bên kia không nói gì với cháu sao?"

Nguyễn Dao lắc đầu: "Không có, bọn họ nói nhặt cháu ở ven đường về."

Thật ra cô đoán nhà họ Nguyễn chắc phải biết thân phận thật của cô, chỉ là cô không có ý định hỏi, hơn nữa dựa vào nhân phẩm của nhà họ Nguyễn thì chắc chắn bọn họ sẽ không tùy tiện nói cho cô, nên việc gì cô phải tự mình tìm phiền phức chứ.

Giáo sư Cố đắn đo nói: "Chắc bố mẹ cháu là bạn của Nhân nhi, nhưng Nhân nhi không cho nhà họ Tần và nhà họ Nguyễn cách liên lạc, rất có thể bố mẹ ruột của cháu không ở trong nước." Thậm chí có khả năng có thân phận nhạy cảm.

Dựa vào tình hình trong nước bây giờ, nếu Nguyễn Dao muốn tìm bố mẹ ruột của mình chỉ sợ không dễ.

Nguyễn Dao nói: "Ngày trước cháu đã nghĩ đến chuyện này, bây giờ cháu đã trưởng hành, về chuyện tại sao bọn họ lại vứt bỏ cháu, cháu cũng không muốn tìm hiểu cụ thể."

Dù sao cô cũng không phải nguyên chủ, không có tình cảm gì với bố mẹ ruột, huống hồ tìm về cũng chưa chắc có lợi với cô.

Giáo sư Cố cảm thấy cô bị tổn thương trong lòng, làm gì có đứa trẻ nào không muốn biết bố mẹ ruột của mình là ai, nhưng dựa vào tình hình hiện tại, bà cũng không biết nên nói gì cho phải.

Bà trầm mặc một lúc lâu rồi vỗ vỗ tay Nguyễn Dao: "Như vậy cũng tốt, bọn họ không cần cháu nhưng nhà họ Cố cần, sau này nhà họ Cố chính là người thân của cháu."

Trong lòng Nguyễn Dao ấm áp: "Được ạ."

Đêm đã khuya, tiếng côn trùng vang vọng bên ngoài, giáo sư Cố và Nguyễn Dao không nói chuyện tiếp, hai người dần dần thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Tần Chính Huy một đêm không ra khỏi phòng mang theo túi du lịch đến tạm biệt giáo sư Cố: "Mẹ, con phải về thủ đô, lúc nào rảnh con sẽ đến thăm mẹ."

Chắc ông ta một đêm không ngủ, dưới mắt là quầng thâm vô cùng đậm, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, nhìn qua thấy già đi mấy tuổi.

Trong lòng giáo sư Cố vẫn còn tức giận nhưng khi nhìn thấy mái tóc bạc của ông ta lại không thể tức giận được: "Nhân nhi đã đi nhiều năm, cậu nên sớm bước ra khỏi quá khứ đó đi."

Cố Nhân đột nhiên qua đời khiến mọi người đều đau buồn, nhất là Tần Chính Huy, dù đã nhiều năm như vậy nhưng giáo sư Cố vẫn nhớ y nguyên dáng vẻ năm đó của ông ta.

Có thể nói sau một đêm tóc ông ta đã bạc trắng, linh hồn như đã bị rút đi, hoàn toàn không còn sự hăng hái của ngày xưa, ánh mắt trống rỗng, cả người như một cái xác không hồn.

Sau bảy ngày hạ táng Cố Nhân, Tần Chính Huy đã tự tử, chỉ là mọi người phát hiện và sau khi cấp cứu trở về, không biết ông cụ Tần nói gì với ông ta mà ông ta đã bỏ suy nghĩ tự sát, nhưng sống không khác chết là bao.

Bà không phải người cứng nhắc, thật ra có đôi khi bà càng hi vọng Tần Chính Huy đừng lụy tình như vậy, có thể quên Cố Nhân để bắt đầu một cuộc sống mới.

Khóe miệng Tần Chính Huy giật giật: "Mẹ, con đi đây, mẹ giữ gìn sức khỏe cẩn thận."

Nói xong ông ta quay người rời đi.

Giáo sư Cố nhìn dáng người cao gầy của ông ta mà thở dài.

Tần Chính Huy không nghĩ đến chuyện bước ra khỏi quá khứ, tim và linh hồn của ông ta đã chết theo Cố Nhân, khiến người khác vừa đáng thương vừa đáng tiếc, nhưng nghĩ đến chuyện ông ta làm với Tần Lãng, giáo sư Cố không đồng tình nổi.

Trong ánh nắng sáng sớm, lưng Tần Chính Huy hơi gù, ông ta đi về phía kí túc xá.

Càng gần kí túc xá bước chân của ông ta càng nặng nề.

Ông cụ bảo vệ thấy ông ta chần chừ ở bên ngoài rất lâu, khuôn mặt lại không quen thuộc thì không khỏi cảnh giác: "Vị đồng chí này, cậu tìm ai vậy?"

Tần Chính Huy nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi... Tần Lãng đang ở trong phòng làm việc sao?"

Ông cụ bảo vệ rất cẩn thận, ông nhìn Tần Chính Huy một lượt từ trên xuống dưới: "Cậu là ai? Tại sao lại tìm đồng chí Tần."

Tần Chính Huy dừng một chút rồi nói: "Tôi là bố của nó."

Lúc này ông cụ bảo vệ mới phản ứng kịp: "Hóa ra cậu chính là bố của kỹ sư Tần, kỹ sư Tần đang ở trong phòng làm việc, cần tôi gọi cậu ấy ra không?"

Nhiệt độ sáng sớm đầu hạ không cao, gió nhẹ thổi tới, bàn tay cầm túi du lịch của Tần Chính Huy xuất hiện một lớp mồ hôi.

Một lúc sau ông ta mới liếm đôi môi khô khốc của mình nói: "Không cần, chỗ này có một bức thư, làm phiền ông cầm vào cho Tần Lãng."

Nói rồi ông ta lấy một bức thư bên trong túi du lịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận