Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 107. Gặp lại 4

Chương 107. Gặp lại 4


Cô ấy đúng là bị mù rồi mới có thể vừa ý người đàn ông như vậy.

Nguyễn Dao giận đến mức bật cười: "Đã từng gặp qua nhiều người vô liêm sỉ nhưng cũng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến vậy, chuyện này nếu không có dấu tay người yêu của cô thì Nguyễn Dao tôi đây mang họ của anh ta luôn! Vậy tại sao cuối cùng cô lại đến biên giới?"

Lâm Ngọc lau nước mắt: "Hai người bọn họ nhất trí cho rằng tôi quyến rũ tên họ Lục, chuyện này trách nhiệm thuộc về tôi, nếu tôi dám đi tố cáo, lúc đó bọn họ sẽ không chỉ khiến tôi thân bại danh liệt, còn có thể làm cho Lâm gia chúng tôi tan cửa nát nhà. Tôi quá sợ hãi liền đăng ký đến biên giới làm thanh niên tri thức."

Lồng ngực Nguyễn Dao hừng hực lửa giận, suýt chút nữa ghê tởm đến nôn ra: "Cái đệch! Con mẹ nó, hai tên súc sinh này phải nếm trải thập đại khốc hình(1) một lần rồi lại đưa bọn họ xuống mười tám tầng địa ngục!"

(1)Thập đại khốc hình: mười hình phạt tàn khốc nhất của Trung Quốc thời xưa bao gồm lột da, chém vào eo, ngũ mã phanh thây, ngũ hình (chặt đầu, cắt chân, chặt tay, khoét mắt, cắt tai), lăng trì, treo cổ, nấu lên.

Lâm Ngọc cười khổ: "Tôi cũng muốn lắm, nhưng trứng không thể chọi được đá, bây giờ trong bụng còn có một nghiệt chủng, ngoài chết ra tôi còn có thể làm sao?"

Một khi bị người ta phát hiện cô ấy chưa chồng mà chửa, chắc chắn cô ấy sẽ thân bại danh liệt, nói không chừng còn bị giáo huấn rồi bị đưa đi nông trường.

Nguyễn Dao hít sâu một hơi để bình tĩnh lại: "Đứa bé này không thể giữ lại, ngày mai chúng ta xin nghỉ phép với đội trưởng Hồ để tới huyện thành, đến huyện thành chúng ta lại nghĩ biện pháp phá bỏ đứa bé đi."

Lâm Ngọc lại giật mình: "Làm sao phá được? Bệnh viện căn bản sẽ không giúp chúng ta."

Nguyễn Dao: "Chúng ta qua đó dạo một vòng, trời không triệt đường sống của ai, nói không chừng có thể xoay chuyển."

Đi huyện thành không ai biết bọn họ, mọi việc sẽ dễ làm hơn.

Lâm Ngọc không lên tiếng.

"Đối với hai tên súc sinh kia, cô có thể yên tâm muộn nhất là năm tới, tôi nhất định khiến cho bọn họ xuống địa ngục, đi thôi, bây giờ chúng ta quay về ngủ."

Sang năm chính là thập kỷ đó, súc sinh như vậy chắc chắn không chỉ từng làm chuyện này một lần, đến lúc đó báo cáo, để cho cả nhà bọn họ cùng nhau xuống địa ngục!

Lâm Ngọc suy nghĩ một chút, nắm lấy tay Nguyễn Dao đang chìa ra.

Không biết tại sao, tại thời điểm này cô ấy thực sự tin rằng Nguyễn Dao có thể giúp mình trừng phạt hai tên súc sinh kia.

Ngay cả khi không thể thì cũng đâu có sao, dù sao cô ấy cũng đã ở địa ngục rồi, cuộc sống còn có thể tồi tệ hơn được sao?

Tạm thời tin tưởng một lần đi.

Những người khác trong điểm thanh niên tri thức đều ngủ rất say, Nguyễn Dao và Lâm Ngọc trở về nằm xuống lần nữa cũng không kinh động đến bọn họ.

Ngày hôm sau, Nguyễn Dao và Lâm Ngọc đi xin nghỉ phép với đội trưởng Hồ và xin thư giới thiệu.

Đội trưởng Hồ nhíu mày: "Hai người đều đi huyện thành sao?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Chủ nhiệm Thái của Liên đoàn Phụ nữ ở trấn trên bảo tôi phụ trách chuyện sách ảnh, bây giờ tôi không có linh cảm nên muốn tới tòa soạn trên huyện dạo một vòng, xin bọn họ chỉ bảo."

Lý do như vậy rất hợp lý, lại có liên quan đến công việc, đội trưởng Hồ không có lý do gì để không chấp thuận.

"Vậy còn cô thì sao, thanh niên tri thức Lâm."

Lâm Ngọc căng thẳng siết tay lại: "Sức khỏe của tôi vẫn không ổn lắm, tôi muốn tới huyện thành kiểm tra một chút. Tôi có người quen ở đó, bọn họ có thể đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra."

Sắc mặt của Lâm Ngọc còn tái nhợt hơn ngày hôm qua, nhìn dáng vẻ cô có vẻ lung lay, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô ấy không phải say nắng thì cũng là dạ dày suy yếu, sức khỏe thế này đúng là nên đi kiểm tra kỹ một chút.

Từ văn phòng đi ra, Lâm Ngọc thở dài một hơi: "Dọa chết tôi, vừa nãy tôi thật sự lo lắng đội trưởng Hồ sẽ không viết thư giới thiệu cho tôi."

Những năm này nếu không có thư giới thiệu thì không thể đi đâu cả.

Hai người vừa đi, thì Phương Chí Hành lập tức bước vào văn phòng.

Hắn ta giống như vô tình hỏi: "Thanh niên tri thức Nguyễn bây giờ thật sự đã trở thành người bận rộn, ngày nào cũng chạy đến công xã, nhưng hôm nay sao thanh niên tri thức Lâm cũng đi theo vậy?"

Đội trưởng Hồ lắc đầu: "Không phải, thanh niên tri thức Nguyễn là đến tòa soạn huyện thành học tập tìm cảm hứng, thanh niên tri thức Lâm do sức khỏe không tốt nên đi huyện thành để kiểm tra."

Phương Chí Hành vuốt cằm cười: "Thì ra là như vậy."

Kiểm tra sức khỏe mà lại chạy đến huyện thành, hay là hai người đi cùng nhau, hắn cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận