Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 213. Thế này thì thật ngại quá 2

Chương 213. Thế này thì thật ngại quá 2


Lần này cô tới tìm giáo sư Cố, thật ra chưa từng nghĩ tới việc muốn mượn mạng giao thiệp bên này, dù sao ân huệ này dùng một lần thiếu một lần, cô cảm thấy có tòa soạn đưa tin là đủ rồi.

Chỉ là cô không ngờ giáo sư Cố đối tốt với cô như vậy, phần tình cảm này cô sẽ nhớ kỹ.

Hai người vừa nói chuyện vừa làm bánh nếp táo đỏ, Nguyễn Dao rửa sạch táo đỏ rồi bỏ hạt, sau đó cho vào nồi hấp chín mềm rồi nghiền nhuyễn, sau đó lại thêm đường đen, sữa bò cùng với men nhà làm đổ vào với bột mì, từ từ khuấy cho đến khi không còn hạt rồi mới cho vào lò hấp.

Giáo sư Cố thấy động tác làm việc của cô rất thuần thục, trong lòng đoán được hẳn là ở nhà cô phải làm không ít việc: "Phải rồi, bà còn chưa hỏi qua tình hình nhà cháu, cháu có mấy anh chị em, cháu là thứ mấy trong nhà?"

Nguyễn Dao: "Cháu là chị cả trong nhà, ở dưới có một em gái và một em trai, nhưng quan hệ của bọn cháu không tốt lắm."

Cô cũng không muốn bán thảm (1), chỉ là nói ra chuyện nguyên chủ từ nhỏ bị cha mẹ cặn bã coi thường và chèn ép.

(1) Cố tình phô trương tình cảnh khốn khổ để lấy lòng người khác

Giáo sư Cố không ngờ một cô gái thông minh xinh đẹp như vậy mà ở nhà lại khổ sở như thế: "Có vài người có cuộc sống khổ trước ngọt sau, cháu cố gắng tiến bộ như vậy, những ngày tốt đẹp đang ở phía trước. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cha mẹ cháu đều bị mù hết rồi sao? Nếu bà có một cô con gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn bà sẽ coi như bảo bối mà nuông chiều."

Thực tế thì bà đã làm như vậy, cô con gái của bà kết hợp những ưu điểm của bà và người chồng thứ hai, cô ấy rất xinh đẹp, giống như đóa hoa hồng đỏ nở rộ, từ nhỏ cô ấy đã được nuông chiều như một công chúa nhỏ.

Chỉ tiếc là duyên phận của mẹ con họ quá ngắn ngủi, chỉ có hai mươi bảy năm.

Làm bánh nếp táo đỏ xong, Nguyễn Dao lại làm bánh quy và bánh đậu xanh, lúc Cố Việt Trạch trở về, cả phòng đã tràn ngập mùi thơm của bánh ngọt.

Khi biết được hơn phân nửa những món bánh ngọt này là do Nguyễn Dao tự mình làm cho Tần Lãng, cậu hâm mộ vô cùng.

"Nhưng bà nội ơi, sao cháu lại nhớ sinh nhật của anh ba hình như là tháng sau nhỉ?"

Giáo sư Cố: "…"

Nguyễn Dao: "…"

Giáo sư Cố thẹn quá hóa giận, giành lấy bánh nếp táo đỏ trong tay cậu: "Đưa cho bà, nhiều đồ ăn như vậy còn không bịt được cái miệng của cháu, đừng ăn nữa."

Cố Việt Trạch: QAQ

Ngày hôm sau, Nguyễn Dao đến tòa soạn và nói với phóng viên Từ về quyết định của mình.

Sau khi nghe xong phóng viên Từ cũng không tức giận: "Cô có băn khoăn như vậy cũng là chuyện bình thường. Vậy để tôi và đồng nghiệp của tôi đi phỏng vấn là được, dù sao cuộc phỏng vấn bên cô chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, cô có trở về hay không cũng không phải vấn đề lớn gì."

Nguyễn Dao đưa bức thư đã viết tối qua tới: "Phiền anh đưa bức thư này cho đồng nghiệp Ôn Bảo Châu của tôi giúp tôi, ở đây có một túi bánh đậu xanh, là cho các anh ăn trên đường đi."

Phóng viên Từ không nghĩ tới cô lại làm điểm tâm cho bọn họ: "Thế này thì thật ngại quá?"

Nguyễn Dao cười nói: "Đây là chút tâm ý do chính tay tôi làm, lần này nếu tòa soạn các anh không đứng ra giúp tôi, tôi thật sự không biết nên làm gì."

Phóng viên Từ nghe nói là do cô tự làm thì không từ chối nữa. Sau khi lên xe, lúc này chàng trai chụp ảnh mới phát hiện Nguyễn Dao không đi theo về công xã, trong lòng không khỏi tiếc nuối.

"Anh Từ, anh nói xem nếu tôi theo đuổi đồng chí Nguyễn thì có hy vọng thành công không?"

Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Dao, trái tim của cậu ta đã bị chiếm đóng, trong mắt cậu ta cũng không chứa nổi các nữ đồng chí khác nữa.

Phóng viên Từ lắc đầu: "Dù tôi không muốn đả kích cậu, nhưng tôi vẫn phải khuyên cậu nên từ bỏ sớm đi, cậu không đụng nổi người ta đâu."

Vừa rồi anh ta nhìn thấy người đưa đồng chí Nguyễn tới lái một chiếc ô tô, dù không biết thân phận của đối phương nhưng trong những năm này người có thể lái xe không giàu thì cũng sang.

Bọn họ chỉ là những phóng viên nhỏ, có chỗ nào xuất sắc hơn người đâu.

Đồng nghiệp nghe vậy, cả người ngay lập tức ỉu xìu như quả cà tím bị phơi sương.

Phóng viên Từ xuất phát đến công xã, phía Nguyễn Dao thì xuất phát đến căn cứ.

Sau khi ra khỏi huyện thành, phong cảnh trên đường bắt đầu trở nên rộng rãi và mênh mông hơn, mùa thu Đông Bắc vô cùng xinh đẹp, màu xanh biếc của bầu trời rộng lớn, màu vàng của lá rụng, màu đỏ của lá phong, rực rỡ sắc màu, đẹp không thể tả.

Từ huyện thành đến căn cứ dầu mỏ phải mất ba hoặc bốn giờ lái xe.

Kiếp trước cô tự lái xe đến mỏ dầu Thái Lợi, chỉ là khi đó mỏ dầu Thái Lợi cơ bản đã hoàn thiện, đường bê tông trải nhựa rộng rãi bằng phẳng, được trang bị đầy đủ, quy hoạch gọn gàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận