Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 59. Cái chuôi 3

Chương 59. Cái chuôi 3


Chu Tú Hồng liên tục nói đúng, trong lòng nghĩ về sau nếu như công xã có tin tức gì, bà nhất định phải là người đầu tiên thông báo cho Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao nhìn thấy dáng vẻ cảm kích thân thiết của Chu Tú Hồng, bên má phải lộ ra một má lúm đồng tiền nhỏ.

Gài người của mình vào công xã get√

Chu Tú Hồng hưng phấn muốn đi tới công xã báo danh, thấy Nguyễn Dao không có chuyện gì khác thì hùng hùng hổ hổ đi.

Bà vừa mới đi thì Phương Chí Hành lại tới.

Phương Chí Hành là kế toán của đội sản xuất, ngoại trừ Nguyễn Hưng Khang ở trong đội sản xuất, thi đây là người duy nhất có chứng nhận tốt nghiệp trung học.

Tuy nhiên sự khác biệt chính là, Nguyễn Hưng Khang thi đậu rồi nhưng bị báo cáo cho nên không được đi học đại học, còn Phương Chí Hoành là không thi đậu.

Nhưng bây giờ ở niên đại mà người mù chữ đầy đường thì trình độ hắn ta như vậy là được rồi, nếu không phải vì sức khỏe của hắn ta không tốt, hắn đã có thể tìm được một công việc ở trên huyện rồi.

Bởi vì trình độ của hắn ta, cho nên chức vụ kế toán đội sản xuất này không thể không giao cho hắn ta.

Lúc hắn ta bước vào, Nguyễn Dao đang xem văn kiện, hắn ta bước đi không gây tiếng động giống như một con mèo, vì thế mà Nguyễn Dao cũng không biết hắn ta tiến vào.

Phương Chí Hành đứng ở cửa, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao vừa đến đội sản xuất, hắn ta đã chú ý tới cô.

Vẻ ngoài của thanh niên tri thức này thực sự rất xinh đẹp, làn da còn trắng mịn hơn cả đậu hũ, hơn nữa đứng giữa một đám xã viên, cô trắng đến mức giống như đang phát sáng, khiến cho người ta không có cách nào bỏ qua.

Khuôn mặt xinh đẹp thì thôi, đã vậy dáng người còn càng khiến cho người khác điên cuồng.

Chân dài eo nhỏ, mặc dù được che giấu phía dưới lớp quần áo rộng thùng thình, nhưng hắn ta liếc mắt một cái thì đã nhìn ra, cái eo nhỏ kia của cô khẳng định một tay có thể ôm hết.

Báu vật như vậy, nếu có thể thuộc về hắn ta thì tốt rồi, nếu không thì nếm thử mùi vị thôi cũng được.

Nguyễn Dao cảm giác giống như có thứ gì nhìn chằm chằm mình, cô ngẩng đầu lên, sau đó đối diện với khuôn mặt tươi cười.

Phương Chí Hành đã sớm đè nén ánh mắt si mê từ lúc Nguyễn Dao ngẩng đầu lên, thân thiện cười nói: "Chúc mừng cô thanh niên tri thức Nguyễn, à, không đúng, bây giờ tôi nên gọi cô là chủ nhiệm Nguyễn mới đúng. Thanh niên tri thức Nguyễn chắc là chưa biết tôi nhỉ, tôi là kế toán của đội sản xuất, cô có thể gọi tôi là anh Phương."

Ánh mặt Nguyễn Dao đảo qua khóe mắt đầy ắp nếp nhăn của hắn ta, khóe miệng khẽ giật.

Vừa rồi Chu Tú Hồng đã giới thiệu cho cô, bà nói Phương Chí Hành năm nay ba mươi tám tuổi, con trai lớn nhỏ hơn cô ba tuổi, xét theo vai vế thì lớn hơn cô một bậc, không ngờ hắn ta lại tự đặt mình ngang hàng với cô.

Nguyễn Dao lấy lại tinh thần: "Tôi vẫn nên gọi chú là chú đi, nếu như tôi gọi chú là anh Phương, sau này lại phải xưng hô gọi bác gái là dì, như này không phải sẽ rối loạn vai vế sao?"

Phương Chí Hành cũng không tức giận, biết lắng nghe mà gật đầu: "Theo ý cô vậy, chú Phương thì chú Phương."

Hắn ta đi tới, đi ngang qua văn phòng Nguyễn Dao thì đột nhiên dừng chân lại: "Đây là… Bánh do chủ nhiệm Nguyễn tự làm sao?"

Nguyễn Dao đẩy tô sủi cảo lớn về phía mặt hắn ta, cười giải thích nói: "Không phải tôi làm, là thím Tú Hồng làm, nếu chú Phương chưa ăn sáng thì có thể cầm lấy ăn."

Chu Tú Hồng nói tính cách Phương Chí Hành ôn hòa, bình thường ở đội sản xuất cũng không phải người gây chuyện phiền toái, về sau sẽ làm cùng văn phòng, Nguyễn Dao cũng muốn mượn hoa dâng Phật, tạo mối quan hệ tốt với hắn ta.

Nếp nhăn nơi khóe mắt của Phương Chí Hành lại hiện ra: "Vậy tôi đây cũng sẽ không khách sáo."

Nói xong hắn ta đưa tay qua lấy sủi cảo, nào ngờ không cẩn thận đụng tới cuốn vở ở trên bàn, vở rơi “bộp” xuống đất.

Nguyễn Dao muốn đứng lên nhặt, Phương Chí Hành lại ngăn cản, nói: "Để tôi nhặt là được rồi."

Nói xong hắn ta ngồi xổm xuống, thừa dịp lúc nhặt vở, ánh mắt đảo qua eo Nguyễn Dao, đáy mắt như lấp lóe.

Nhưng hắn ta cũng không trì hoãn lâu, nhặt được vở trả về, sau đó cầm bánh bao đi về chỗ mình ngồi.

Nguyễn Dao cũng không biết lòng dạ hắn ta bẩn thỉu, tiếp tục nghiên cứu tài liệu.

Người ta có câu quan mới đến đốt ba đống lửa*, nhưng Nguyễn Dao cũng không sốt ruột tiến hành cải cách.

*Quan mới đến đốt ba đống lửa ý chỉ thường những người mới nhậm chức thường hay làm nhiều việc để chứng tỏ tài năng của mình.

Sốt ruột không được ăn đậu phụ nóng,* cô phải bày ra một kế hoạch thật tốt sau đó mới ra tay, chắc chắn phải một phát ăn ngay.

*hàm ý vội vã thường không đạt kết quả tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận