Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 126. Tôi đã biết bí mật của cô 3

Chương 126. Tôi đã biết bí mật của cô 3


Nguyễn Dao nói qua kế hoạch của mình cho hai người, trình độ hội họa của Tương Hạ Lan và Quan Hoành Vũ đều rất xuất sắc, Nguyễn Dao vừa nói bọn họ rất nhanh đã hiểu được.

Hai người khen không dứt miệng kế hoạch cải tiến của Nguyễn Dao, còn hỏi Nguyễn Dao bọn họ sau này có thể dùng hình thức này để vẽ những truyện tranh khác hay không, đương nhiên Nguyễn Dao sẽ không phản đối.

Hai đồng chí vẽ tranh đều rất dễ ở chung, công tác của tập tranh được tiến hành vô cùng thuận lợi.

**

Bởi vì có nhiệm vụ, ngày đó sau khi Tần Lãng cùng Nguyễn Dao rời khỏi cửa hàng bách hóa theo, anh liền lái xe Jeep quay về căn cứ.

Đầu tiên anh đi theo sở trưởng Tống đưa tin, sau đó xem một chút tài liệu buổi trưa ở trong sở.

Lúc này vừa mới đi đến nhà trọ, Lâu Tuấn Lỗi liền tức giận bất bình xông tới: "Tần Lãng, anh thật quá đáng, sao anh nói với thím Chu là tôi muốn tìm đối tượng?"

Thím Chu là mẹ của phó sở trưởng Chu, tính tình nhiệt tình hào phóng, nhưng có một khuyết điểm, chính là không quen nhìn người trẻ tuổi độc thân.

Sở thích lớn nhất cả đời bà chính là làm cho mỗi con cẩu độc thân đều tìm được đối tượng, cho nên một khi bị bà nhớ đến, không cưới được vợ trở về là tuyệt đối không thể thoát thân.

Cuối tuần này cậu gặp phải nhiều việc phiền phức, ngay cả ngủ cũng đang xem mắt.

Đôi mắt hoa đào của Tần Lãng khiêu khích: "Không phải cậu nói cha mẹ cậu bảo cậu tranh thủ tìm đối tượng sao?"

Lâu Tuấn Lỗi gãi đầu: "Đúng là như vậy, nhưng anh cũng không thể gài bẫy tôi, nói tôi chỉ cần là nữ giới là được, tôi là người tùy tiện như vậy sao?"

"Không phải chính cậu nói sao?" Tần Lãng hỏi lại, lập tức không chút để ý hỏi, "Vậy cậu thích kiểu người thế nào?"

Lâu Tuấn Lỗi nghĩ đến đối tượng anh giới thiệu cho mình, còn thật sự suy nghĩ: "Tôi yêu cầu cũng không cao, chỉ cần bộ dạng giống như đồng chí Nguyễn trên xe lửa là được."

Tần Lãng cười: "Có đôi khi thật hâm mộ cậu, tứ chi phát triển."

Lâu Tuấn Lỗi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó, cái miệng này của anh cũng thật độc, người có đầu óc đơn giản có thể lên làm kỹ sư sao? Hơn nữa sao tôi lại không xứng với đồng chí Nguyễn?"

Tần Lãng liếc mắt nhìn toàn thân cậu, nói từng chữ một: "Toàn thân trên dưới."

Lâu Tuấn Lỗi: "..."

Lâu Tuấn Lỗi bị nghẹn chết, cũng không đợi cậu phản kích lại, chỉ thấy ông Lưu trong phòng điện thoại đi đến gọi: "Kỹ sư Lãng, có điện thoại của cậu, là trong nhà gọi tới, nhanh lên."

Lâu Tuấn Lỗi buông quần áo Tần Lãng ra, hừ một tiếng: "Chờ anh trở về tôi lại tính sổ với anh."

Người bình thường khi nghe có điện thoại đều sẽ tranh thủ vội vã chạy đi nghe liền, đầu năm nay phí điện thoại rất đắt, một phút phải mất hai hào.

Nhưng Tần Lãng vẫn mang dáng vẻ không chút để ý, làm cho ông Lưu gấp đến mức miệng suýt chút nữa phồng lên như bong bóng.

Đi vào phòng điện thoại, ngón tay thon dài trắng muốt của Tần Lãng cầm lấy điện thoại, âm thanh lạnh nhạt nói: "Là tôi."

Vừa dứt lời, đầu kia liền vang lên một tiếng nói còn lạnh hơn anh ba phần: "Bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi phải không? Lúc trước tiền trảm hậu tấu đi đến Khắc Lạp Mã Y, bây giờ lại dùng chiêu này chạy tới mỏ dầu Thái Lợi, mày nghĩ tao thật sự không có cách nào bắt mày về sao?"

Mặt Tần Lãng như nhiễm một tần sương: "Tuy rằng lời này nói ra ông có thể không thích nghe, nhưng ông thật sự không có cách nào bắt được tôi."

"Tần Lãng! Mày là thằng con bất hiếu, lúc trước mày hại chết mẹ mày, bây giờ có phải cũng muốn làm tao tức chết hay không?"

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng thét giận dữ, ngay sau đó là âm thanh đồ đạc rơi vỡ trên mặt đất.

Tần Lãng cầm điện thoại, khóe miệng lạnh lùng, cả người tỏa ra hơi thở lạnh như băng.

Ông Lưu ngồi đối diện anh cảm giác như từng trận khí lạnh đánh úp, toàn thân sợ run người.

Hai đầu điện thoại đều không có ai nói gì, ông Lưu tính từng giây từng phút thời gian, trong lòng than thở quá lãng phí tiền.

Hơn nửa ngày, đầu kia điện thoại mới lại truyền đến âm thanh: "Những cái khác tao có thể mặc kệ, nhưng hôn sự với nhà họ Nguyễn mày phải hoàn thành, đây là việc năm đó mẹ mày đã sắp xếp, nếu mày còn một chút lương tâm thì mau chóng trở về kết hôn đi."

Tần Lãng nhẹ nhàng nhấc mi mắt: "Đâu phải ngày đầu tiên ông biết tôi, ông tưởng tôi sẽ có thứ lương tâm này sao?" Nói xong anh lập tức cúp điện thoại.

Ông Lưu là một người nhiệt tình, sau khi nhìn một hồi mâu thuẫn, ông cảm thấy mình nên nói gì đó.

"Mặc kệ là hiểu lầm gì, kỹ sư Lãng, cậu chỉ cần nói chuyện lại với cha cậu, ông ấy nhất định sẽ tha thứ cho cậu."

Tần Lãng khẽ cười một tiếng: "Sẽ sao?"

Ông Lưu gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên, người xưa đều nói, giữa cha con không có hận thù qua đêm, làm cha mẹ đều muốn tốt cho con thôi."

Tần Lãng còn đang cười, khóe miệng nhếch lên, nhưng đáy mắt không một chút ý cười.

Anh nhấc chân đi ra ngoài, ánh mặt trời lặn lúc chiều tà rơi ở trên người anh, kéo bóng dáng của anh thật dài.

Ông Lưu nhìn bóng dáng thon gầy của anh, thở dài.

Ông không hiểu cái gì gọi là thê lương, nhưng ông cảm nhận được đứa nhỏ này không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận