Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 297. Giải quyết nam cặn bã 3

Chương 297. Giải quyết nam cặn bã 3


Nghe được lời này, Cao Tiểu Mẫn lập tức nói: "Tôi đi báo cáo với hai chủ nhiệm."

Những người khác thì vội vàng bày tỏ nhất định sẽ bảo vệ tốt hiện trường.

Đã sắp xếp xong mọi chuyện, Nguyễn Dao đỡ Sa Y Nhiên vào phòng y tế.

Một quyền cuối cùng của Sa Y Nhiên dùng lực rất mạnh, con dao kia đâm xuống từ giữa ngón giữa của tay phải và ngón trỏ, lớp da đều bị cắt ra.

Tổng cộng phải khâu tám mũi, may mắn nhất là không tổn thương đến xương.

Rất nhanh Giang Xuân Hoa và chủ nhiệm Hoàng chạy đến.

"Người thế nào rồi? Tôi nghe nói Sa Y Nhiên chảy rất nhiều máu." Giang Xuân Hoa còn chưa đến, giọng nói đã truyền đến.

Đến khi hai người đi vào, thấy Sa Y Nhiên không bị tổn thương đến xương cốt, sắc mặt cũng ổn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Giang Xuân Hoa: "Nguyễn Dao, cô nói với chúng tôi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đang yên lành tại sao lại bị thương?"

Nguyễn Dao nói lại mọi chuyện từ đầu đến cuối: "Cát trong bao cát là tôi chuẩn bị, mấy ngày trước vẫn luôn là một mình tôi huấn luyện, tôi chắc chắn trong bao cát không có dao."

Sắc mặt Sa Y Nhiên lập tức trắng bệch: "Đồng chí Nguyễn, dao trong bao cát không phải là tôi bỏ vào, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi cũng không cố ý hãm hại cô!"

Nguyễn Dao nhìn cô ấy, nghiêm túc gật đầu: "Tôi biết."

Mặc dù chuyện xảy ra rất trùng hợp, thời gian quen biết giữa cô và Sa Y Nhiên cũng rất ngắn, mọi người đều cảm thấy hai cô là tình địch, bây giờ lại là đối thủ cạnh tranh, nhưng trực giác nói cho cô biết, Sa Y Nhiên không phải là người như vậy.

Hơn nữa chiêu này quá ngu ngốc, tổn thương địch một ngàn tự tổn thương mình tám trăm, cô cảm thấy Sa Y Nhiên không ngu ngốc như vậy.

Vẻ mặt chủ nhiệm Hoàng nghiêm túc: "Về chuyện này hội liên đoàn phụ nữ chúng ta sẽ điều tra kỹ, Sa Y Nhiên cháu về nghỉ ngơi trước đi, chuyện huấn luyện..."

Sa Y Nhiên vội vàng nói: "Chủ nhiệm Hoàng, cháu chỉ bị thương ở tay, cháu có thể tiếp tục lên lớp dạy mọi người, cháu bảo đảm sẽ không chậm trễ mọi người."

Lúc đầu chủ nhiệm Hoàng định nói giao chuyện huấn luyện cho một mình Nguyễn Dao, chẳng qua tiến trình của hai đội ngũ không giống nhau, cách học cũng khác nhau, hơn nữa Sa Y Nhiên cũng kiên trì như vậy.

Bà ấy suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vậy được rồi, nhưng cháu không thể vận động mạnh ở giờ huấn luyện thể năng."

Sa Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Cháu đã biết, cảm ơn chủ nhiệm Hoàng."

Ba người chủ nhiệm Hoàng, Giang Xuân Hoa và Nguyễn Dao đều cho rằng chuyện này không liên quan đến Sa Y Nhiên, nhưng mỗi người đều không nghĩ như vậy.

"Lúc trước đồng chí Nguyễn đánh bao cát không xảy ra chuyện gì, hết lần này đến lần khác hôm nay Sa Y Nhiên đến tìm đồng chí Nguyễn học tập thì lại xảy ra chuyện, mọi người cảm thấy có chút trùng hợp hay không?"

"Không phải cô định nói Sa Y Nhiên cố ý làm mình bị thương, sau đó muốn hãm hại đồng chí Nguyễn chứ?"

"Tôi cũng không nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy quá trùng hợp, bình thường hai người này một ngày cũng không nói chuyện được mấy câu, ngày hôm qua có nhiều người chuyển đến bên của đồng chí Nguyễn, hôm nay Sa Y Nhiên lại xảy ra chuyện..."

"Cô nói như vậy đột nhiên tôi nghĩ đến, ngày hôm qua mẹ của Sa Y Nhiên vội vàng đi tìm bố của Sa Y Nhiên, nói Sa Y Nhiên ở nhà khóc."

Lời này vừa nói ra, người vẫn không nghi ngờ Sa Y Nhiên cũng bắt đầu nghi ngờ.

Mẹ Sa Y Nhiên nghe được lời của người bên ngoài, giận đến mức muốn phát bệnh tim.

Bà ấy vừa tức giận vừa đau lòng cho con gái, còn phải làm bộ không xảy ra chuyện gì, chỉ sợ con gái nghe được những lời này càng buồn hơn.

Hà Tuấn Ngạn đang làm việc nghe được tin Sa Y Nhiên bị thương, lập tức chạy đến.

"Tại sao em lại bị thương? Anh nghe nói là em đánh bao cát của đồng chí Nguyễn?"

Sa Y Nhiên gật đầu: "Em thấy đồng chí Nguyễn đánh rất hay, cũng muốn học một chút."

Vẻ mặt Hà Tuấn Ngạn rất khó hiểu: "Đang yên đang lành em muốn học với cô ta làm gì? Hai người là đối thủ cạnh tranh, em nên giữ khoảng cách với cô ta!"

Sa Y Nhiên cảm thấy có chút khó chịu bởi lời này của anh ta, nhưng nghĩ đến là anh ta đang quan tâm mình, cũng không so đo với anh ta.

Nhưng Hà Ngạn Tuấn cũng không dừng lại tiếp tục nói.

"Em biết bây giờ bên ngoài những người khác nói em như thế nào không? Bọn họ nói em cố ý làm mình bị thương hãm hại cô ta, em không nên đến gần cô ta, bây giờ mình bị thương không nói, còn bị người ta nghi ngờ, nếu như em không đi theo cô ta học tập, bây giờ người bị thương sẽ là cô ta, như vậy trong cuộc tranh cử em chính là người chiến thắng."

Sa Y Nhiên nhíu chân mày: "Em không quan tâm người khác nói như thế nào, em chưa từng làm chuyện thẹn với lương tâm! Về chuyện này nếu muốn trách thì trách người đã bỏ dao vào trong bao cát, mà không phải là trách em, càng không nên nguyền rủa đồng chí Nguyễn, suy nghĩ của anh thật kỳ lạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận