Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 263. Đàn ông chó 1

Chương 263. Đàn ông chó 1


Nguyễn Dao lập tức đối diện với ánh mắt của Tần Lãng.

Có người nói, trên đời này có ba chuyện không có cách nào giấu được, ho, nghèo khó và tình yêu.

Cô không biết Tần Lãng có tình cảm gì với cô, nhưng giờ phút này, cô cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng chân thật trong mắt anh.

Tần Lãng đối mặt với khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Nguyễn Dao, không thể không nói, vẻ đẹp của cô thật sự rất được ông trời ưu ái, nếu đổi thành là người bình thường bị bắt, ngày hôm sau nhất định sẽ rất tiều tụy.

Nhưng ngoại trừ vành mắt có chút đen, thì cô vẫn xinh đẹp đến mức người ta không thể dời mắt được, đôi môi đỏ căng mọng.

Nhưng không khí kiều diễm này rất nhanh đã bị đánh vỡ.

Lục Vĩ không kiên nhẫn đi đến: “Muốn nói gì thì nói nhanh đi, chỉ cho các người hai phút.”

Nói xong anh ta ngồi xuống ghế đối diện, một đôi mắt nhìn hai người bọn họ như trông kẻ trộm.

Tần Lãng bước chân dài đi đến, ngồi xuống cái ghế đối diện Nguyễn Dao, sau đó lấy hộp nhôm từ trong túi ra: “Đây là mấy chị dâu họ của cô làm cho cô.”

Anh còn rất chu đáo mở nắp hộp ra, từng cái sủi cảo tròn vo, nhét đầy một hộp nhôm, một cổ mùi thơm xông vào mũi.

Một cái hộp nhôm khác là bánh bao không, bánh bao nhân thịt và bánh hành chiên, bề ngoài của bánh hành chiên lóe lên một tầng dầu mỡ, trên mặt bánh là màu xanh của hành lá cắt nhỏ điểm một chút màu vàng, làm cho người ta không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Trong bụng Nguyễn Dao phát ra tiếng đói bụng, cô cầm đũa kẹp một cái sủi cảo: “Anh ăn chưa?”

Tần Lãng đang muốn nói mình ăn rồi, ai ngờ còn chưa mở miệng, Nguyễn Dao đã nhét miếng sủi cảo kia vào trong miệng anh: “Đến sớm như vậy, khẳng định còn chưa có ăn, nào, em đút cho anh.”

Tần Lãng: ???

Lục Vĩ: ???

Nguyễn Dao lộ ra vẻ xấu hổ, không hài lòng nhìn anh: “Nhìn em như vậy làm gì? Thấy ghét quá à, người ta cũng biết xấu hổ đó, hay là anh cảm thấy người ta còn xinh đẹp hơn cả thức ăn này?”

Lục Vĩ: “...”

Tần Lãng cắt một miệng sủi cảo, đôi mắt đào hoa nhìn cô: “Đúng, em xinh đẹp hơn.”

Lục Vĩ: “...”

Lục Vĩ thật sự bị hai người trước mặt này làm cho mắc ói, lồng ngực của anh ta bừng lên ngọn lửa giận vô hình: “Làm ra loại chuyện này ở ngoài, hai người không biết xấu hổ sao hả?”

Nguyễn Dao vô tội nói: “Tại sao chúng tôi lại xấu hổ? Đây là người yêu của tôi, tôi đút cho người yêu tôi ăn thì thế nào? Hay là nói anh không có người yêu, cho nên hâm mộ ghen tị chúng tôi?”

Tần Lãng gật đầu: “Đúng, anh ta chính là hâm mộ ghen tị.”

Mặc dù trước kia chưa từng nghe đến từ hâm mộ ghen tị này, nhưng anh học rất nhanh, dùng cũng rất thuận buồm xuôi gió.

Lục Vĩ: “...”

Nếu đổi thành người khác, Lục Vĩ đã tức giận từ lâu rồi, nhưng mặc kệ khí chất, lối ăn mặt, hay xe Jeep ở bên ngoài kia của Tần Lãng đều nói cho anh ta biết, người này không phải là người anh ta có thể trêu chọc nổi.

Anh ta bực bội cực kỳ, đứng lên xông ra ngoài, ngay sau đó bên ngoài truyền đến tiếng đập đồ.

Ngay khi Lục Vĩ ra khỏi phòng, lập tức sắc mặt Nguyễn Dao thay đổi: “Anh đừng nói chuyện, nghe tôi nói bốn chuyện, thứ nhất, tuyệt đối không nên để người nhà anh hoặc nhà họ Cố giúp đỡ, nhớ đừng nhúng tay vào, thứ hai, có thể bọn họ sẽ ra tay với tài liệu trong công xưởng, sau khi rời khỏi cục công an, anh lập tức bảo Bảo Châu thu dọn tài liệu lại.”

“Thứ ba, sau đó anh đi đến trường tiểu học công xã tìm em họ thứ tư Nguyễn Hưng Khang của tôi, để cho cậu ta gửi một điện báo nói cho cha mẹ tôi, nói tôi bị bắt, tốt nhất là nói nghiêm trọng lên, nói tôi có khả năng bị bắn chết, cuối cùng chính là để cho bí thư Trần bắt tay vào điều tra hàng nhái kia, tôi hoài nghi có liên quan đến thư ký Chu.”

Cô vừa mới nói xong, Tần Lãng còn chưa kịp trả lời, Lục Vĩ đã trở lại.

Tần Lãng cầm lên một đôi đũa khác, kẹp một cái sủi cảo đưa đến miệng Nguyễn Dao, lười biếng nói: “Nào, anh đút cho em ăn.”

Lục Vũ: “...” Vẫn chưa xong?!

Vì sau đó Lục Vĩ không bị buồn nôn mà đi ra ngoài, hai người cũng không nói chuyện khác.

Nguyễn Dao tiếp tục ăn sủi cảo, sau đó nhận lấy hộp nhôm của bánh bao không nhân, bánh bao nhân thịt và bánh hành chiên, Tần Lãng mang hộp không rời khỏi cục công an.

Nguyễn Dao không biết chuyện Tần Lãng đã giấu tài liệu đi, càng không biết ngày hôm qua bí thư Trần đã bị bắt, bởi vì từ đầu đến cuối cô không gặp được bí thư Trần.

Trước đó cô không nghĩ ra đối phương đang chờ cái gì nhưng một giây khi nhìn thấy Tần Lãng, đột nhiên cô ý thức được, bọn họ đang chờ nhà họ Cố, hoặc chờ nhà họ Tần ra tay cứu cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận