Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 336. Trưởng xưởng nữ đầu tiên của cả nước 1

Chương 336. Trưởng xưởng nữ đầu tiên của cả nước 1


"Bác nói bác vô cùng yêu vợ của mình, nhưng Tần Lãng là kết tinh tình yêu của hai người, sau khi bác gái Cố qua đời, bác không chỉ không bảo vệ tốt Tần Lãng, không thương yêu anh ấy hơn mà ngược lại còn nói những lời ác độc với anh ấy. Nếu cháu là bác gái Cố, cháu nhất định sẽ hận chết bác, sớm đi đầu thai, đời sau kiếp sau đời đời kiếp kiếp đều không muốn gặp lại bác!"

Tim Tần Chính Huy xiết chặt lại, sợ đến toàn thân run rẩy: "Tôi..."

"Bác có lỗi với bác gái Tần, càng có lỗi với Tần Lãng hơn, bác là người đã trải qua tình yêu hoàn mỹ, bác biết hai bên tình nguyện là chuyện tốt đẹp và quan trọng đến như thế nào nhưng bác lại bắt anh ấy đi cưới một người phụ nữ anh ấy không muốn, nói một câu không khách khí thì thật sự bác tư lợi đến đáng sợ!"

"..."

Mặt Tần Chính Huy lúc đỏ lúc trắng, vừa đen vừa xanh, so với màu nhuộm vải còn đặc sắc hơn.

Nếu như ban nãy nói mặt mo của ông ta đã mất hết thì hiện tại từ trong đến ngoài của ông ta đều bị mất sạch, giống như bị người nào đó lột sạch rồi ném lên đường cái vậy, khó xử đến mức ông ta hận không thể tự đào hố chôn chính mình.

Thật ra giáo sư Cố cũng có chút kinh ngạc, bà biết từ trước đến giờ Nguyễn Dao rất to gan, hoàn toàn không giống những cô gái khác, nhưng dù nói thế nào thì Tần Chính Huy cũng là bố của Tần Lãng, người bình thường tốt xấu gì cũng sẽ chừa cho ông ta chút mặt mũi.

Không ngờ Nguyễn Dao lại không nể mặt như vậy.

Nhưng không nể mặt cũng tốt, không nể mặt đến mức tuyệt vời, không nể mặt đến mức lớn tiếng khen hay!

Nhìn dáng vẻ khó xử và khó chịu của Tần Chính Huy, giáo sư Cố còn cảm thấy thoải mái hơn ăn dưa hấu ướp đá vào trời đầu hè.

Mà trong lòng Tần Lãng lại ngọt ngào, đồng thời cảm thấy có chút chua xót, tuy nói rằng đàn ông bảo vệ phụ nữ nhưng lúc này, giờ phút này, anh cảm thấy cảm giác khi bản thân được Nguyễn Dao bảo vệ thật con mẹ nó quá tốt.

Tần Chính Huy chậm rãi đi từng bước ra khỏi nhà chính.

Ông ta quay về phòng bên cạnh, đóng cửa không đi ra.

Nhìn bóng lưng sa sút tinh thần đến cùng cực của Tần Chính Huy, lúc này Nguyễn Dao mất bò mới lo làm chuồng hỏi: "Có phải cháu nói quá rồi không?"

Giáo sư Cố hừ một tiếng: "Không quá chút nào hết! Cháu nói rất hay, dù cháu không mắng nó thì bà cũng muốn mắng!"

Tần Chính Huy lúc còn trẻ anh tuấn tài giỏi, vô cùng quan tâm Cố Nhân, lúc ấy giao con gái cho ông ta bà cảm thấy vô cùng yên tâm, thật sự không ngờ sau khi con gái qua đời ngoài ý muốn ông ta lại biến thành cái dáng vẻ này.

Giống như người đi vào ngõ cụt, luôn cho rằng chuyện mình nghĩ là như vậy, ngoan cố đến mức khiến người khác cảm thấy tức giận.

Từ khi bà đón Tần Lãng đi, nhiều năm như vậy bà đều không muốn gặp Tần Chính Huy nhưng hàng năm Tần Chính Huy đều sẽ đến Đông Bắc để thăm bà, nói ông ta vô tâm cũng không đúng, nhưng lần nào ông ta đối xử với đứa con trai Tần Lãng này của mình cũng cay nghiệt còn hơn cả đối xử với kẻ thù.

Vậy nên giáo sư Cố hận không để Nguyễn Dao mắng thêm vài câu, tốt nhất mắng ông ta tỉnh táo lại mới tốt.

Đôi mắt Tần Lãng thâm thúy nhìn Nguyễn Dao, trong mắt là sự yêu thương không che giấu, anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng ngại có bà ngoại ở chỗ này nên chỉ có thể nuốt hết vào bụng.

Giáo sư Cố mang rất nhiều bánh đến, có ngọt có mặn, bà để Tần Lãng cầm đi hâm nóng để mọi người cùng ăn một bữa.

Tối hôm đó Tần Lãng đến kí túc xá tầng nghỉ ngơi, Tần Chính Huy một mình ở phòng bên cạnh, giáo sư Cố ở cùng một phòng với Nguyễn Dao.

Gió đêm thổi vào từ cửa sổ mang theo mùi thơm của hoa ngọc lan, trên bầu trời đen sao lấp lánh đầy trời, đêm trăng yên tĩnh an bình.

Giáo sư Cố kéo tay Nguyễn Dao, thở một hơi thật dài: "Trước kia bà còn lo lắng Tiểu Tam Nhi sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại, hiện tại có cháu bên nó, cuối cùng bà có thể yên tâm rồi, có thể gặp được cháu là may mắn lớn nhất của Tiểu Tam Nhi."

Nguyễn Dao: "Bà nói sai rồi, may mắn lớn nhất của Tần Lãng là gặp một người bà tốt như bà, còn có một gia đình nhà ngoại tốt như nhà họ Cố nữa."

Theo miêu tả, năm đó Tần Lãng mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, có khả năng còn kèm theo cả hệ liệt bệnh tâm lý như rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lo nghĩ và bệnh kén ăn, lúc này chưa có bác sĩ tâm lí, có thể thấy những năm kia giáo sư Cố và nhà họ Cố quan tâm, chăm sóc anh như thế nào Tần Lãng mới tốt lên được.

Mặc dù cô không trải qua quá trình đó nhưng cũng có thể cảm nhận được sự vất vả trong đó.

Cho nên may mắn lớn nhất của Tần Lãng không phải là gặp được cô mà là có người thân như giáo sư Cố và nhà họ Cố, nếu không phải nhờ có bọn họ thì dù cho cô và Tần Lãng có gặp nhau cũng sẽ không xảy ra chuyện gì giữa hai người.

Xa hơn nữa, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội gặp nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận