Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 58. Cái chuôi 2

Chương 58. Cái chuôi 2


Tần Lãng ra khỏi ký túc xá, đối diện với khuôn mặt của Thẩm Hàn Xuyên.

Anh gật gật đầu, không nói gì trực tiếp rời đi.

Tuy anh và Thẩm Hàn Xuyên hai người đều thuộc Sở Nghiên cứu Công nghệ Khai thác Dầu mỏ, nhưng hai người ở đội ngũ khác nhau.

Thẩm Hàn Xuyên ở phân đội thí nghiệm phân tầng thứ nhất ở giếng dầu, anh ở phân đội thứ ba, hơn nữa anh tới căn cứ dầu mỏ chưa lâu, cho nên lúc này cả hai không được gọi là quen biết nhau.

**

Nguyễn Dao đi vào văn phòng, cô vừa mới bước vào thì đã đối diện với khuôn mặt tươi cười của Chu Tú Hồng.

"Nguyễn Dao con đến rồi, ăn sáng không? Hôm nay nhà ta làm nhiều sủi cảo lắm, sẵn tiện mang cho con một phần."

Tuy rằng Nguyễn Dao được gọi là chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ, nhưng thực ra cũng chỉ là một trợ lý của công xã, cùng cấp bậc với Chu Tú Hồng, vì vậy Chu Tú Hồng gọi cô là chủ nhiệm Nguyễn rõ ràng không thích hợp, nếu gọi là thanh niên tri thức Nguyễn cũng không phù hợp, cho nên dứt khoát gọi tên.

Như vậy ngược lại còn có vẻ thân thiết hơn.

Nguyễn Dao cảm kích cười nói: "Bảo sao sáng nay mí mắt phải con giật không ngừng, hóa ra là có chuyện tốt xảy ra, vậy con sẽ không khách sáo, cảm ơn thím Tú Hồng."

Mấy năm này các hộ gia đình đều ăn không đủ no, sao lại có thể làm nhiều như vậy?

Đây rõ ràng là do Chu Tu Hồng vì sự việc hôm qua cảm thấy rất có lỗi, cho nên muốn dùng cái này xoa dịu mối quan hệ.

Chu Tú Hồng thấy Nguyễn Dao nhận lấy, lại thấy vẻ mặt cô vô cùng thản nhiên, rốt cuộc mới yên tâm: "Trước đây ta ngồi ở vị trí này làm việc, về sau con cứ ngồi ở đây."

"Vâng."

Nguyễn Dao đi vào, văn phòng chỉ có mình Chu Tú Hồng, còn đội trưởng Hồ lúc này đã đi sắp xếp nhiệm vụ ở ngoài ruộng.

Chu Tú Hồng lấy văn kiện trước đó ra: "Những cái này là văn kiện tuyên truyền trước đây, còn có một số tranh chấp với đội sản xuất, con có rảnh thì xem qua là được rồi, thật ra cũng không có việc gì đặc biệt."

Mặc dù khắp nơi đều đang kêu khẩu hiệu "Phụ nữ gánh nửa bầu trời", công xã và đội sản xuất nào cũng thành lập Liên Đoàn Phụ nữ, nhưng trên thực tế Liên Đoàn Phụ nữ ở trong công xã cũng không có bao nhiêu quyền được lên tiếng.

Thường thì công việc là hỗ trợ hòa giải mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, tuyên truyền văn kiện bên trên gửi xuống, nhưng mỗi lần tuyên truyền văn kiện, các xã viên cũng đều không để tâm đến.

Bà đi hòa giải quan hệ mẹ chồng nàng dâu, cũng có vài người thực sự không để bà vào trong mắt, nói trắng ra là, thật ra chức vụ Liên Đoàn Phụ nữ này toàn làm mấy chuyện vô bổ.

Đương nhiên vô bổ thì vô bổ, nhưng ngồi ở văn phòng không cần xuống ruộng làm việc, mỗi tháng còn được nhận lương, vị trí này chính là một miếng bánh thơm ngon đấy.

Nếu không thì Đào Hồng Trân cũng chẳng xem bà là kẻ thù.

Nguyễn Dao lật xem sơ văn kiện, bên trong có rất nhiều biên bản về vấn đề tranh chấp gia đình, nhưng không có cái nào được giải quyết thành công.

Mẹ chồng thì vẫn cứ bắt nạt con dâu, chồng thì vẫn cứ bạo hành vợ, ví dụ như Mã Xuân Hoa lần trước, báo cáo cứ việc báo cáo nhưng vẫn chẳng giảm được trận đòn nào..

Chu Tú Hồng nghĩ đến phía bên công xã: "Nguyễn Dao, con còn thắc mắc gì không, nếu không thì bây giờ ta đến báo danh bên phía công xã đây."

Nguyễn Dao hiểu được vội vã của bà: "Không có ạ, về sau có gì cần hỏi con sẽ tìm thím Tú Hồng là được mà, tất cả mọi người đều ở trong một đội sản xuất, vậy thì cũng như là người nhà với nhau cả.”

Chu Tú Hồng gật đầu đồng ý, ngay sau đó lại chuyển đề tài: "Tính ra thì trong lòng ta có chút lo lắng, bên công xã đã có ba trợ lý, ta qua thì tức là trở thành người mới, ta lo bản thân mình làm không tốt sẽ bị người khác ghét bỏ."

Nguyễn Dao: "Con cảm thấy thím Tú Hồng có hơi lo lắng thừa, nếu như thím không có bản lĩnh, tại sao chủ nhiệm Hồ lại đề bạt thím lên?"

Chu Tú Hồng được khen đến mức nở mày nở mặt: "Nhưng ta lớn tuổi rồi, năng lực học tập thua kém so với mấy người trẻ tuổi như con."

"Thím Tú Hồng, về sau thím gặp phải vấn đề khó khăn có thể nói với con, tục ngữ có câu ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng, nói không chừng con còn thể đến giúp thím Tú Hồng."

Nụ cười trên mặt Chu Tú Hồng càng sáng lạn hơn: "Thế cũng được, hôm qua là thím có lỗi với con, nhìn con không so đo với thím, thím cũng an tâm."

Nguyễn Dao xua xua tay: "Thím nói gì vậy, ngày hôm qua thím bị người khác châm ngòi ly gián, con biết thím không phải người như vậy, huống chi bây giờ chúng ta còn là đồng nghiệp cùng một ngành, trong đội sản xuất làm gì còn có ai thân thiết như chúng ta chứ?"

"Con nói rất đúng, hai ta rất thân thiết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận