Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 287. Sa Y Nhiên thích kỹ sư Lãng 4

Chương 287. Sa Y Nhiên thích kỹ sư Lãng 4


Nhưng Lâu Tuấn Lỗi thấy anh đi vào một chuyến mà quần áo thành như vậy thì không khỏi mở to mắt: “Lãng à, hai người làm gì bên trong vậy?” Cảm giác rất kịch liệt nha.

Tần Lãng lấy áo khoác trong tay cậu mặc vào: “Không có gì, quản cho tốt miệng của cậu.”

Lâu Tuấn Lỗi cảm thấy lời này của anh chính là sỉ nhục trí thông minh của cậu, một chữ cậu cũng không tin, ngay cả dấu chấm câu cũng không tin.

Chắc chắn bọn họ vừa làm gì đó!

Ngày đầu tiên Nguyễn Dao đến căn cứ cứ như vậy mà trôi qua trong sự xấu hổ.

Hôm sau.

Trời vừa tờ mờ sáng đã có người gõ cửa: “Nguyễn Dao, cháu đã dậy chưa?”

Là giọng của thím Xuân Hoa.

Nguyễn Dao mặc thêm áo khoác rồi vội vàng chạy ra mở cửa.

Trong tay Giang Xuân Hoa bê hai cái bát: “Tối hôm qua Hổ Tử nói muốn ăn bánh bao nên sáng sớm hôm nay thím có làm một ít, thím mang cho cháu mấy cái, cháu mau ăn lúc còn nóng đi.”

“Vậy hôm nay cháu có lộc ăn rồi, cảm ơn thím Xuân Hoa.”

Nguyễn Hoa biết Hổ Tử là con trai thím Xuân Hoa, trên đường từ đội sản xuất đến cô đã được nghe thím Xuân Hoa kể rất nhiều chuyện về Hổ Tử.

Vừa dứt lời đã có một cái đầu lộ ra sau cổng.

Nguyễn Dao nhìn sang, đối diện cô là một đôi mắt đen nhánh, chủ nhân đôi mắt khỏe mạnh kháu khỉnh, cậu bé cắt đầu đinh, nhìn rất có tinh thần.

“Em là Hổ Tử?”

Giang Xuân Hoa nghe cô nói vậy thì quay đầu lại nhìn, bà ấy lập tức ôi một tiếng: “Tên nhóc thối này, sao con lại đi theo rồi, không phải mẹ nói con nhanh chóng ăn cơm rồi đi học sao?”

Hồ Tử nhảy ra từ sau vách tường, cơ thể mập mạp vặn vẹo uốn éo: “Con lo mẹ lạc đường nên mới sang đây với mẹ.”

Giang Xuân Hoa liếc mắt, không chút nể tình vạch trần lời nói dối của con trai: “Dù mẹ con có nhắm mắt cũng sẽ không lạc đường, con muốn sang mượn truyện tranh của chị Dao Dao sao?”

Nguyễn Dao phản ứng kịp, cười nói: “Em thích truyện tranh sao?”

Hổ Tử gật đầu: “Thích.”

“Vậy em chờ một chút, chị lấy cho em.” Nói rồi cô quay về phòng tìm truyện tranh.

Giang Xuân Hoa vội vàng nói: “Cháu ăn cơm trước đi, đừng để ý đến tên nhóc này.”

Nguyễn Dao vẫn tìm truyện tranh trước, đoạn đường này đều do thím Xuân Hoa chăm sóc cô, tìm mấy quyển truyện tranh mà thôi, cũng không tốn nhiều thời gian.

Hổ Tử cầm truyện tranh trên tay, vui đến mức khóe miệng kéo đến tận mang tai: “Chị Dao, em có thể mang về đọc không?”

Nguyễn Dao gật đầu: “Có thể.”

Hổ Tử vui mừng reo hò một tiếng, nói cảm ơn rồi cầm mấy quyển truyện tranh chạy đi.

Giang Xuân Hoa để bát lên trên bàn: “Bên thường vụ Dương đã nói với thím, trong khoảng thời gian này cháu tạm thời làm việc ở bên Liên đoàn phụ nữ, cần gì cháu cứ nói, Liên đoàn phụ nữ chúng ta sẽ cố hết sức để phối hợp với công việc của cháu.”

Nguyễn Dao nhanh chóng đi vào sau khi rửa mặt: “Thím Xuân Hoa, người căn cứ chúng ta biết đan giỏ không?”

Giang Xuân Hoa cầm một cái bánh bao lên đưa cho cô: “Chắc chắn biết đan, nhưng không đan thành sản phẩm xinh đẹp của các cháu lúc trước được.”

“Có nền tảng là tốt rồi, những chuyện khác có thể từ từ học, cháu muốn xác nhận xem có bao nhiêu người sau này muốn vào công xưởng làm, có bao nhiêu người muốn học làm thợ thủ công mỹ nghệ.”

Nguyễn Dao nói rồi cắn một miếng bánh bao, vỏ bánh bên ngoài có chút thô ráp, chắc là dùng bột tám mốt làm.

Gọi là bột tám mốt vì có 81% trọng lượng là bột mịn, 19% còn lại là trấu cám, cảm giác không mịn như bột mì nhưng giá cả lại phải chăng.

Mặc dù vị không quá ngon nhưng nhân thịt lại rất chắc, hòa với nấm và thịt heo nửa nạc nửa mỡ, ăn rất ngon miệng.

Trên đường trở về Giang Xuân Hoa đã nghe đến chuyện phỏng vấn ngày trước: “Vậy làm theo cách của cháu đi, đăng tin lên để bọn họ tự nguyện đến đăng kí.”

Nguyễn Dao gật đầu đồng ý: “Bánh bao này ăn ngon quá, trước đó thím Xuân Hoa thím còn nói mình nấu ăn không tốt, hóa ra là thím khiêm tốn.”

Giang Xuân Hoa được khen đến độ trong lòng nở hoa: “Thím dựa theo cách cháu chỉ để làm, sáng nay Hổ Tử cũng nói bánh bao hôm nay thím làm ngon hơn bình thường.”

Nguyễn Dao ăn hai cái bánh bao, sau đó thay quần áo đi đến Liên đoàn Phụ nữ với Giang Xuân Hoa.

Trên đường đi đến Liên đoàn phụ nữ sẽ đi qua bảng tuyên truyền, Giang Xuân Hoa như bình thường đi qua xem một chút.

Nguyễn Dao cũng đi qua nhìn theo.

Trên bảng tuyên truyền có dán một số văn kiện chỉ thị, có việc xây dựng căn cứ, khai thác dầu mỏ, cũng có cả của Liên đoàn phụ nữ và gia đình.

Nguyễn Dao nhìn lướt qua từ trái sang phải, sau đó bị một văn kiện hấp dẫn: “Thím Xuân Hoa, căn cứ chúng ta muốn lập một đội khai thác dầu mỏ mới sao?”

Giang Xuân Hoa đi đến nhìn rồi gật đầu: “Đúng, giếng khai thác dầu mỏ ngày càng nhiều, số lượng dầu mỏ cũng ngày càng nhiều, đội của người khai thác không đủ nên muốn chiêu mộ một số người trong gia đình đi huấn luyện, sao vậy, cháu có hứng thú sao?”

Nguyễn Dao chỉ vào điều kiện trên văn kiện nói: “Cháu chỉ thấy lạ, vì sao chỉ chiêu mộ đàn ông, không chiêu mộ phụ nữ?”

Giang Xuân Hoa nghe vậy thì ngẩn người: “Công việc của đội khai thác dầu là công việc nặng nhọc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận