Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 323. Làm tình nhân bí mật của em 6

Chương 323. Làm tình nhân bí mật của em 6


Trái tim Nguyễn Dao đập thịch một cái: “Vậy nếu như em vẫn không đồng ý thì sao?”

Tần Lãng ngừng lại: “Ý này của em là muốn anh cả đời này làm tình nhân bí mật của em hả?”

Nguyễn Dao: “...”

Đóng cửa gỗ, Nguyễn Dao nghĩ là anh đã đi rồi, ai ngờ giọng nói của anh lại truyền tới.

“Nếu như không thể chuyển thành làm người yêu của em, làm tình nhân bí mật của em cả một đời này, anh cũng bằng lòng.”

Ánh trăng chiếu xuống, gió đêm thổi đến mang theo mùi hương của đất, Nguyễn Dao nhìn mặt trăng cong như lưỡi liềm, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Vẫn còn chưa được một tháng đâu, tốt xấu gì cũng phải theo đuổi đầy ba tháng, cô mới chuyển anh lên làm người yêu.

Ngày thứ ba, Khương Tuyết được đưa đi lặng yên không một tiếng động.

Thẳng đến lúc trước khi lên xe lửa, cô ta vẫn còn khóc sướt mướt, cô ta nghĩ mãi không ra, bản thân là vì muốn tốt cho Tần Lãng, tại sao anh lại không cảm kích.

Cô ta khóc lóc cầu xin chú hai, cầu xin ông ấy cho mình ở lại, nhưng mà lần này Khương Học Hải không mềm lòng, nghiêm mặt không nhẹ tay.

Giang Xuân Hoa tự mình qua đây nói lời xin lỗi với Nguyễn Dao và Tần Lãng một lần nữa, bởi vì xử lý kịp thời, người trong căn cứ đều không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết chuyện Nguyễn Dao có hôn ước.

Mấy ngày kế tiếp, giáo sư Cố ngây ngốc ở trong căn cứ làm đồ ăn và đồ uống ngon cho Nguyễn Dao và Tần Lãng, có điều công việc của Nguyễn Dao và Tần Lãng đều rất bận, ba người chỉ có thể tụ họp vào buổi tối.

Ở lại mấy ngày, giáo sư Cố trở về.

Bên này vui vẻ hòa thuận, Nguyễn Thanh Thanh ở bên kia lại rất sốt ruột.

Lúc trước cô ta vốn muốn dụ dỗ cậu hai Thái ở nhà đối diện, để cho bố cô ta cảm thấy hối hận khi đối xử với cô ta như vậy, không ngờ tên cậu hai Thái kia lêu lổng, chẳng làm nên trò trống gì còn dám ghét bỏ cô ta, nói cô ta vừa lười vừa chua ngoa, cô ta tức đến suýt chút nữa ói máu.

Bố của cô ta bởi vì chuyện thơ tình vẫn không có cách nào trở lại công xưởng, những công xưởng khác cũng không tuyển ông ta, vốn là bọn họ nghĩ sẽ gả Nguyễn Dao cho tên Hoàng Đại Chí ngu ngốc kia, không nghĩ tới Nguyễn Dao lại chạy đến biên cương, bây giờ còn cắt đứt quan hệ, muốn gả Nguyễn Dao cho Hoàng Đại Chí là chuyện không thể nào.

Cho nên bố cô ta muốn đem ý nghĩ này lên người cô ta, nhà họ Hoàng đã lên tiếng rồi, chỉ cần cô ta bằng lòng chăm sóc thật tốt cho Hoàng Đại Chí, không chỉ bố của cô ta, còn có công việc sau này của em trai cô ta, nhà họ Hoàng cũng sẽ giải quyết giúp.

Bố mẹ cô ta đã động lòng, còn khuyên cô ta hãy vì gia đình mà gả cho Hoàng Đại Chí.

Nhưng dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cô ta phải đồng ý lấy tên Hoàng Đại Chí ngu ngốc kia, sau đó bọn họ sẽ được hưởng thụ lợi ích mà cô ta mang lại?

Cô ta không muốn!

Nhưng không lấy Hoàng Đại Chí, thì cô ta còn có thể lấy ai?

Ngay lúc cô ta mẻ đầu sứt trán, cô ta đã nghĩ tới chuyện hứa hôn của Nguyễn Dao, nhà họ Tần.

Qua mấy phen thăm dò, buổi chiều hôm đó, cô ta đến đơn vị làm việc của Tần Chính Huy là bố của Tần Lãng.

“Bác Tần, rất mạo muội đến quấy rầy bác, cháu là đồng chí Nguyễn, người đã được định hứa hôn với đồng chí Tần, trước kia cháu và đồng chí Tần đã gặp qua một lần, chỉ là lúc đó thân thể của bố mẹ cháu không được khỏe, không có cách nào có thể cùng anh ấy đến biên cương phục vụ tổ quốc, bây giờ sức khỏe của bố mẹ cháu đã ổn hơn nhiều rồi, nhưng cháu lại nghe nói... đồng chí Tần đã có người yêu rồi.”

Nói đến đây, Nguyễn Thanh Thanh cắn môi dưới, cố gắng làm ra dáng vẻ rất thương tâm: “Cháu muốn tới hỏi xem, nếu như nhà họ Tần không thừa nhận chuyện hôn sự này, vậy sau này cháu sẽ không đến đây quấy rầy bác nữa.”

Tần Chính Huy nghe vậy, lông mày nhíu lại: “Con trai bác có người yêu? Việc này là cháu nghe ai nói?”

Nguyễn Thanh Thanh: “Cháu có một người bạn trung học cũng làm việc ở căn cứ, cô ấy viết thư nói cho cháu biết.”

Tần Chính Huy: “Việc hứa hôn là do trước đây vợ của bác quyết định, dĩ nhiên là phải giữ lời, việc này bác sẽ xử lý tốt, cháu về trước đi.”

Nguyễn Thanh Thanh vừa nghe thấy có hy vọng, vui vẻ đến suýt chút nữa bật cười: “Cảm ơn bác Tần, vậy cháu đi trước đây.”

Tiễn Nguyễn Thanh Thanh đi, đường lông mày của Tần Chính Huy đều không thả lỏng.

Cô gái nhà họ Nguyễn này vừa bước vào mắt đã liếc nhìn khắp nơi, ánh mắt lúc nói chuyện rất mập mờ, chỉ sợ là không nói thật, dù là gia thế hay là con người, cô gái này không phải là một người hiền lành.

Chỉ có điều cô gái này là lúc trước vợ ông ta chọn, dù thế nào ông ta cũng sẽ hoàn thành nguyện vọng của bà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận