Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 85. Xấu hổ 4

Chương 85. Xấu hổ 4


Chung Đại Tráng là thân thích của thư ký Trần, chủ nhiệm nông trường chắc chắn biết cậu ta, cũng chắc chắn sẽ nể mặt cậu ta.

Hồng Thắng Nam gật đầu: "Được, chị đi luôn bây giờ."

Chủ nhiệm Diêm của nông trường nghe thấy rằng mất giấy chứng nhận, lúc này đồng ý dẫn người tới tìm kiếm, nhưng không phải do ông ta nể mặt Chung đại tráng, mà ông ta cảm giấy chứng nhận phần tử tiên tiến là vinh quang của công xã, đồ quan trọng như vậy bất kể như thế nào cũng không thể đánh mất, hơn nữa không thể mất trong nông trường của ông ta.

Chủ nhiệm Diêm lập tức dẫn theo vài xã viên chạy tới.

Nguyễn Dao trông thấy bọn họ đi từ xa xa tới, lập tức bước ra khỏi bụi cỏ.

Ba người Vương Nhị Cẩu đang lười biếng thì đột nhiên thấy trong bụi cỏ một cô gái đi ra, hơn nữa lại là cô gái xinh đẹp đến mức khiến cho người khác không thể rời mắt, không khỏi ngây dại.

Nguyễn Dao nhếch môi nhìn bọn họ cười một tiếng: "Không phải các anh vừa mới nói đội sản xuất Tây Câu có một thanh niên tri thức xinh đẹp sao? Tôi là thanh niên tri thức đó đây."

Ba người há miệng to hơn nữa, ba ánh mắt giống như nhựa cao su dính ở trên mặt Nguyễn Dao.

Nhất là Vương Nhị Cẩu, nước bọt như muốn chảy ra.

Nguyễn Dao đột nhiên biến sắc: "Loại rác rưởi giòi bọ như các anh, còn sống thì lãng phí lương thực mà chết thì lãng phí đất đai, theo tôi thấy nên bắn bỏ hết đi mới phải!"

Ba người Vương Nhị Cẩu đang mê muội vì sắc đẹp của Nguyễn Dao, nào ngờ cô đột nhiên nói thế.

Ba người lấy hoàn hồn, nổi giận đùng đùng.

"Con khốn, mày nói cái gì?"

"Đừng tưởng rằng mày là con gái thì tao không dám đánh mày, mày tin ông đây làm mày ngay tại chỗ không?"

Nguyễn Dao nhíu mày: "Vậy anh tin tôi làm cho anh từ nay về sau không thể làm người hay không? Lời các anh vừa mới nói tôi đã nghe hết tất cả, bây giờ tôi có lý do để nghi ngờ các anh cố ý động tay động chân ở sông băng, khiến mọi người rơi vào sông băng, sau đó các anh lại lao ra làm anh hùng, các anh thực sự tốt nha."

Đất bằng nổi sóng.

Ba người Vương Nhị Cẩu như gặp phải sét đánh, trừng to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Nếu như các anh chỉ là đơn thuần lợi dụng người khác thì không sao, nhưng các anh còn đi lừa gạt công xã, lừa gạt quốc gia, giống như những sâu mọt tham ô tài phú của quốc gia, một khi điều tra ra thì các anh chẳng ai thoát được đâu!"

"!!!!"

Mặt ba người Vương Nhị Cẩu lúc thì trắng lúc thì đỏ, vô cùng đặc sắc.

Vương Nhị Cẩu nhìn thoáng qua hai người khác, sau đó cậu ta hành động.

Cậu ta như là báo săn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhào về phía Nguyễn Dao, nhưng Nguyễn Dao vẫn luôn phòng bị bọn họ.

Lúc đối phương vừa nhào tới, cô nhấc chân lên đối diện đũng quần cậu ta, rồi đá mạnh một cái --

"A a a!!"

Vương Nhị Cẩu hoàn toàn không ngờ một cô gái mềm yếu như Nguyễn Dao lại có thể chơi chiêu hèn như vậy, cậu ta kêu lên một tiếng đầy đau đớn, che lấy con cháu đời sau, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch giống hệt như một con quỷ.

Nguyễn Dao cũng không ham chiến, tấn công xong thì quay đầu chạy ngay: "Giết người rồi, cứu mạng…”

Cô vừa la vừa vò rối mái tóc mình, còn cấu mặt mình hai cái.

Không cần phải quá mạnh tay, da của cô vốn đã trắng nõn, chỉ cần cấu nhẹ một cái là mặt cô sẽ đỏ lên.

Hai người Lý Đại Phú nhìn thấy cô chạy, lập tức hung dữ đuổi theo: "Đừng chạy, mày đứng lại đó cho tao!"

Chưa tính đến những lời cô vừa nói, bây giờ cô đang vừa la vừa hét như thế, đợi lát nữa chủ nhiệm nông trường đưa người tới, chắc chắn bọn họ sẽ gặp phải tai họa.

Nguyễn Dao còn gào to hơn nữa, âm thanh như chọc thủng trời cao.

Đoàn người chủ nhiệm Diêm và Chung đại tráng nghe được tiếng thét chói tai, tất cả đều hoảng sợ.

Nhất là Hồng Thắng Nam, cô ấy nghĩ Nguyễn Dao đã gặp chuyện, sợ tới mức tim cũng muốn ngừng đập.

Chủ nhiệm Diêm cũng lo phần tử tiên tiến sẽ gặp chuyện không may ở nông trường của mình, vì thế chạy nhanh hơn.

Chờ tới lúc chạy qua một bụi cỏ và nhà ở, nhìn thấy hai người hôm qua được đưa tới đây do đánh nhau đang mang vẻ mặt hung thần đuổi theo người khác, ông ta lập tức tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

"Mau bắt hai tên khốn kiếp đó lại cho tôi!"

Lý Đại Phú và Tô Hữu Tài chưa kịp phản ứng, hai người đã bị bắt lấy, mặt bị đè sát trên mặt đất.

"Bọn họ nói muốn giết tôi --"

Nói xong, Nguyễn Dao chớp mắt rồi vừa vặn té xỉu lên người Hồng Thắng Nam đang chạy tới.

Hồng Thắng Nam sợ tới mức mặt càng trắng hơn: "Mọi người mau tới đây, em họ tôi ngất xỉu rồi."

Chẳng bao lâu, thư ký Trần, chủ nhiệm Hồ và đồng chí công an cũng đều tới đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận