Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 224. Nhưng tôi không muốn xa cô 7

Chương 224. Nhưng tôi không muốn xa cô 7


Sau khi bàn bạc với thư ký Trần, Nguyễn Dao quyết định hôm nay sẽ phát tiền xuống.

"Như đã nói trước đây, tất cả việc sản xuất đều có hao tổn, nhà xưởng cũng cần quay vòng vốn, ví dụ như vận chuyển vật tư từ đội sản xuất, hay như quản lý kho hàng, những thứ này đều đòi hỏi chi phí, sau khi khấu trừ những chi phí này, phần còn lại mới là tiền lương của mọi người, mọi người hiểu rõ chứ? "

Tất cả đồng thanh đáp: "Hiểu."

Chuyện này đã được nói qua ở phần kiểm tra đánh giá, đều nhận được sự đồng ý của mọi người.

"Hiểu được là tốt rồi, sau khi chúng ta liệt kê toàn bộ chi tiết hao tổn và danh sách chi phí sinh ra trong quá trình sản xuất này, sau đó dán ở phần báo cáo bên kia, nếu có bất kỳ thắc mắc nào, có thể nói trong vòng ba ngày, kế tiếp mọi người đến ký tên ở bảng lương đi. "

Điều kiêng kị nhất khi làm ở nhà xưởng là những khoản không rõ xác thực, hơn nữa năm sau chính là mười năm đó rồi, nên Nguyễn Dao đã phá hết tất cả nhược điểm ngay từ đầu, sau này nếu có người điều tra, cũng không thể lấy chuyện này ra nói.

Công nhân vui tươi hớn hở xếp hàng nhận lương, những công nhân có trình độ thấp hơn có thể nhận được bảy, tám đồng, mà năm thợ cả như cô giáo Dương Trân Trân thì mỗi người có thể nhận được hai mươi nhân dân tệ.

Là hai mươi nhân dân tệ đấy, ngay cả công nhân của trấn thượng cũng không nhận được nhiều tiền như vậy trong một tháng, huống chi bọn họ mới làm việc được có mười ngày mà thôi.

Tuy những người khác không nhận được nhiều như mấy thợ cả, nhưng họ đều vô cùng hài lòng.

Phải biết rằng những năm qua không có nhà xưởng, bọn họ không thể kiếm được dù chỉ một đồng, bây giờ có nhiều tiền như vậy, làm sao còn dám không thấy đủ?

Vì đã hoàn thành đơn đặt hàng, tạm thời không có đơn mới, nên Nguyễn Dao để mọi người về.

Mọi người đều vui vẻ phấn khởi cầm tiền đi về, khen phó xưởng trưởng Nguyễn Dao này lên tới trời.

Qua hai ngày, đã có phán quyết dành cho nhà họ Trương.

Cha Trương và mẹ Trương, Trương Tiếu Thúy, Vạn Hoằng Phương cùng với bí thư Tiểu Trương, tất cả đều bị cách chức.

Trong đó, mẹ Trương vì tình tiết tồi tệ nên bị phán tám năm, cha Trương và Vạn Hoằng Phương hai người đều bốn năm, Trương Tiếu Thúy hai năm.

Ngoài ra, hình phạt dành cho con trai quản lý Ngô và đám người khác cũng đã được đưa ra, Ngô Hữu Thiêm và cậu anh ta Quách Vị Minh, hai người là chủ mưu, mỗi người bị phạt ba mươi năm, những người khác hai mươi năm.

Ngày đó, sau khi trở về từ công xã, Trương Tu Vĩ vẫn luôn im lặng không nói gì, mọi người trong nhà họ Trương đều tiều tụy tâm sức, nên không ai chú ý đến điểm bất thường của cậu.

Chờ khi phán quyết xong, cậu ta cầm dây thừng ném qua xà ngang thắt cổ tự sát, may mà được phát hiện sớm và cứu kịp thời.

Sau khi mẹ Trương ở phòng giam biết được chuyện này, đi đến cho con gái lớn Trương Tiếu Thúy mười mấy cái tát: "Tất cả là do mày, là do mày tự rước lấy họa, nếu không phải mày nói con khốn kia tốt, thì sao chúng ta sẽ đi tìm nó chứ!"

Mẹ Trương trút toàn bộ sai lầm lên người Trương Tiếu Thúy.

Trương Tiếu Thúy bị đánh đến mức mặt mày đau nhức, một phen đẩy mẹ Trương ra: "Mẹ, mẹ không nói lý lẽ à, cũng đâu phải là quyết định của một mình con, lúc trước mọi người trong nhà đều đồng ý."

Dựa vào đâu mà trách chị ta, nếu không phải bọn họ thèm muốn mấy mối quan hệ của Nguyễn Dao, bọn họ sẽ đồng ý à?

Mẹ Trương hoàn toàn nghe không lọt tai, lại lao vào, hai mẹ con lại đánh nhau.

Nhà họ Trương gà bay chó sủa, nhà xưởng bên này lại liên tục có tin tức tốt.

Nhà xưởng không thể chỉ có công xưởng tủ gỗ Đông Thăng là khách hàng, Nguyễn Dao dự định đi đến các thị trấn khác tìm khách hàng, còn không kịp làm gì thì xưởng trưởng Ngô đã đích thân đến.

"Phó xưởng trưởng Nguyễn, bán không đủ bán! Mua không đủ mua!"

Giám đốc Ngô kích động như được tiêm máu gà, gương mặt đỏ bừng.

Trước đó ông ấy không có nhiều dự định cho lắm, trong lòng cũng lo rằng mọi người sẽ không thể tiếp nhận sản phẩm mới là hộp đan bằng liễu này, so sánh mà nói, dù sao thì tủ cũng có phong thái hơn.

Không ngờ rằng sau khi ông ấy đưa một số sản phẩm đến cửa hàng bách hóa thì ngày hôm sau đã bán hết.

Ban đầu ông ấy còn muốn đưa những sản phẩm còn lại đến các cửa hàng bách hóa ở mấy thị trấn khác, nhưng bây giờ đều đã được cửa hàng bách hóa lấy đi.

Vì vậy, ông ấy ngay cả cơm cũng chưa ăn đã vội vã đến đây; "Phó xưởng trưởng Nguyễn, chúng tôi muốn đặt một đơn hàng mới, số lượng của từng loại tăng năm lần!"

Tăng năm lần!

Tổng số tiền của đơn đặt hàng trước là 11790 nhân dân tệ, tăng năm lần là 58950 nhân dân tệ.

Một đơn đặt hàng gần sáu mươi ngàn nhân dân tệ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận