Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 400. Kết cục 1

Chương 400. Kết cục 1


Mãi đến khi bác sĩ hết lần này đến lần khác vỗ ngực đảm bảo, Nguyễn Dao chỉ bị chấn động não cộng thêm suy yếu, không nguy hiểm đến tính mạng, Tần Lãng mới thả quần áo của bác sĩ ra.

Bác sĩ dường như sợ bị làm phiền đến sợ, kéo tay áo về nhanh như chớp rồi chạy mất bóng.

Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Tần Lãng đi tới trước giường bệnh, Nguyễn Dao nhắm mắt, lông mi dài rậm phủ bóng dưới mí mắt, lồng ngực khe khẽ phập phồng.

Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt cùng đôi môi nứt nẻ của cô, cơn đau âm ỉ trong lòng Tần Lãng lại lan tràn.

Đến ngồi xuống cạnh giường, Tần Lãng nhẹ nắm lấy tay cô, ngón tay trắng nõn thon dài tựa ngòi bút, lúc này hoàn toàn bị anh bao trọn trong lòng bàn tay, trông có vẻ nhỏ nhắn manh mai.

Chỉ có thời khắc này, trái tim lơ lửng treo cao của anh mới thực sự được buông xuống.

Thiếu chút nữa thôi, nếu anh đi chậm hơn một chút, e rằng ... Vừa nghĩ đến những gì Đinh Hạo Văn đã làm với cô, nghĩ tới Nguyễn Dao có thể bị bán vào thôn trong núi, anh liền cảm thấy ban nãy đánh còn quá nhẹ.

Nguyễn Dao không biết mình hôn mê biết bao lâu, khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường, mọi thứ xung quanh trông thật xa lạ.

Cô đã chết rồi sao? Hay là bị đám người kia bán đi rồi?

Cô muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới nhúc nhích một chút, đầu lập tức như bị vật gì đó kéo căng ra, đau đến khiến cô hít ngược một hơi khí lạnh, một lát sau tầm nhìn phía trước vẫn quay quay cuồng cuồng, mắt nổ đom đóm.

Cô sợ đến mức không dám cử động nữa, phải mất một lúc mới nhớ ra được trước khi hôn mê bản thân bị ngã, phía sau đầu bị va đập nặng, nên bây giờ đầu óc choáng váng, toàn thân không chút sức lực có lẽ đều là triệu chứng của chấn động não.

Lại qua một lúc nữa, cơ thể cô mới từ từ khôi phục lại tri giác, cảm nhận được có người đang nắm tay mình, cô cẩn thận từng tí xe dịch đầu, hạ mắt xuống nhìn…

Là Tần Lãng.

Tay cô đang được anh nắm lấy. So với những ngón tay nhỏ xíu của cô, ngón tay anh lại càng có vẻ thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, nước da ở mu bàn tay trắng mịn, nhưng lòng bàn tay đang nắm tay cô lại có hơi thô ráp.

Công việc ở căn cứ rườm rà lại nặng nhọc, thân là kỹ sư công trình khai thác dầu, ngoài thu thập số liệu, những việc khác cũng đều do anh đích thân làm, vậy nên không cách nào giữ cho đôi bàn tay nhẵn mịn được.

Tần Lãng lúc này đã gục xuống cạnh giường ngủ say, lông mi rũ xuống, giống như hai chiếc quạt nhỏ nhẹ nhàng che đi mí mắt, là một người đàn ông, thế nhưng lông mi anh lại vừa dày vừa dài làm người khác không khỏi ghen tị, ánh đèn màu vàng cam buông xuống làm dịu đi đường nét góc mặt nghiêng của anh.

Không biết anh đang mơ thấy gì, lông mày nhíu lại thật chặt, rõ ràng là đêm cuối thu, trên trán lại ứa ra mồ hôi lạnh.

“Đừng đi…”

Tần Lãng đột nhiên la lên một tiếng, sau đó từ trong mộng tỉnh lại, bắt gặp ánh mắt mờ mịt của Nguyễn Dao.

Anh sững sờ một lúc, sau đó mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc cùng vui mừng: “Dao Dao, em tỉnh rồi à?”

Nguyễn Dao chớp chớp mắt, yếu ớt vô lực nói: “Ừ, em tỉnh rồi, anh mơ thấy ác mộng à?”

Vừa mở miệng, cổ họng đã đau rát khó chịu khiến lông mày cô không khỏi cau lại.

“Ừ, mơ thấy chuyện trước đây.” Tần Lãng chăm chú nhìn cô: “Em khó chịu chỗ nào à? Anh đi gọi bác sĩ đến ngay.”

Bác sĩ rất nhanh đã đến làm kiểm tra đơn giản cho Nguyễn Dao, nói rằng người đã tỉnh, không có vấn đề gì lớn nữa, có thể ăn một số thức ăn dễ tiêu hóa như cháo, miến mềm hoặc hoành thánh.

Bác sĩ đi khỏi, Tần Lãng rót một cốc nước, đỡ Nguyễn Dao dựa lên gối rồi đút nước cho cô, sau đó anh đến căn tin mượn nồi và mì, nấu mì cho cô ăn.

Mì đã nấu đến nhừ, không cần tốn sức nhai, rất thích hợp với Nguyễn Dao lúc này, nhưng cô cảm thấy thân thể không khỏe lắm, chỉ ăn nửa bát đã không ăn nổi nữa.

Sau đó, Tần Lãng lại giúp cô đánh răng rửa mặt, xong xuôi mới bưng bát mì cô ăn còn thừa lên, gắp từng đũa từng đũa mì đã lạnh ăn nốt, không ghét bỏ đồ ăn thừa của cô chút nào.

Anh ăn có chút vội, rõ ràng cũng rất đói rồi, tuy rằng ăn đến là vội nhưng dáng vẻ vẫn ưa nhìn như vậy, trông chẳng thô lỗ, tục tằn chút nào.

Nguyễn Dao sống sót sau tai nạn, không buồn che che giấu giấu như trước nữa mà nhìn chằm chằm anh, như thể muốn nhìn bù lại những mất mát trước đây của mình.

Tần Lãng uống hết ngụm canh cuối cùng mới chú ý đến tầm mắt cô, chóp tai hơi đỏ lên, nói: “Anh…cảm thấy không nên lãng phí.”

Ánh mắt Nguyễn Dao rơi xuống quầng thâm trên mắt anh, sắc mặt tiều tụy cùng mái tóc hơi rối, hiển nhiên trong hai ngày cô mất tích anh không cũng được ngon giấc: “Anh đến Dương Thành khi nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận