Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 353. Đoạn tử tuyệt tôn 1

Chương 353. Đoạn tử tuyệt tôn 1


Nguyễn Dao không ngờ Ôn Bảo Châu sẽ đột nhiên đến căn cứ.

Lúc nghe nhân viên hậu cần Tiểu Lưu đến thông báo cô còn ngạc nhiên một lúc, sau đó mới chạy đến cổng đón Ôn Bảo Châu.

Từ xa cô đã thấy Ôn Bảo Châu không ngừng dùng tay áo lau nước mắt, lúc đến gần thì giật mình, hai mắt Ôn Bảo Châu đã sưng lên giống như quả hạch đào: “Bảo Châu, cô sao vậy?”

Thấy Nguyễn Dao, nước mắt Ôn Bảo Châu khó khăn lắm mới kìm lại được lại một lần giống như nước vỡ đê mà tuôn ra: “Nguyễn Dao, tôi...”

Cô ấy khóc nhưng vẫn không nói ra nguyên nhân.

Nguyễn Dao nhìn dáng vẻ của cô ấy lại kết hợp với chuyện xảy ra gần đây, trong lòng Nguyễn Dao đã có đáp án.

Cô tiến lên ôm Ôn Bảo Châu: “Đi thôi, về kí túc của tôi rồi nói tiếp.”

Trải qua một năm rèn luyện, Ôn Bảo Châu cũng không còn là bông hoa trong nhà kính nữa, cô ấy nhanh chóng lau nước mắt đi, gật đầu: “Được.”

Về đến kí túc Nguyễn Dao rót cho cô ấy một cốc nước rồi lấy bánh ngọt ra: “Cô uống nước trước đi đã đã, sau đó nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.”

Từ hôm qua khi biết tin người nhà xảy ra chuyện, Ôn Bảo Châu chưa ăn chưa uống gì, lúc này cô ấy cũng khát khô đến mức khó chịu, cô ấy uống liên tiếp hai cốc nước to mới dừng lại.

“Lúc đầu tôi không định làm phiền cô về chuyện này, chỉ là tôi quá sợ hãi, nếu như không tìm cô nói chuyện thì tôi sẽ bị nghẹn đến phát điên mất.”

Nếu đổi lại là lúc trước thì không chừng cô ấy đã tùy tiện nói ra, nhưng bây giờ cô ấy biết những chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Sau đó Ôn Bảo Châu kể mọi chuyện cho Nguyễn Dao, lúc trước đột nhiên cô ấy bị người nhà sắp xếp đến biên cương chính là một chuyện lạ, sau khi đến biên cương lại không liên lạc được với người nhà, về sau khi liên lạc lại được thì lại là bà con thân thích xa viết thư nói cho cô biết người nhà của cô, ông bà cha mẹ, cả bác và các chú, cả một nhà đều bị bắt đi đưa đến nông trường lao động cải tạo, trong thư còn viết cô ấy đừng quay lại thủ đô, cũng đừng nghĩ cách cứu người nhà, sống tốt cuộc sống của mình là được.

Người thân ở đó chịu tội, sao cô ấy lại có thể sống tốt cuộc sống của mình được chứ?

Hôm qua sau khi nhận được tin cô ấy vẫn lo lắng, nghĩ đến đủ loại tin tức bị tịch thu tài sản, bị xử bắn nghe được mấy ngày gần đây, cô ấy bị dọa thiếu chút nữa ngất xỉu, cô ấy rất muốn tìm người để nói chuyện này, nếu không nhất định cô ấy sẽ bị ngột ngạt đến chết mất, nhưng cô ấy không dám nói với ai trong đội sản xuất nên mới chạy đến căn cứ.

Không hiểu sao khi nhìn thấy Nguyễn Dao, lòng cô ấy bình yên lại không ít.

Nguyễn Dao nghe xong, im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Mặc dù tôi không biết nguyên nhân mà cha mẹ và người nhà cô bị đưa đến nông trường, nhưng kế hoạch bây giờ là hành động không bằng yên lặng, giống như người bà con xa kia của cô nói, cô không thể trở về được, việc duy nhất cô có thể làm đó chính là sống thật tốt cuộc sống của mình.”

Đưa đến nông trường chính là khoảng thời gian đau khổ, cả thể xác và tinh thần đều bị tra tấn, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể sống, chỉ cần có thể kiên trì thì cuối cùng đều có thể được thả ra.

Ôn Bảo Châu không phải đến đây để nhờ Nguyễn Dao tìm cách giúp mình, nghe những lời này của cô đương nhiên sẽ không trách cô: “Tôi biết mọi người cũng vì muốn tốt cho tôi... Nhưng người nhà của tôi như vậy thì sao tôi có thể yên tâm được?”

Nguyễn Dao vỗ vỗ vai cô: “Người nhà của cô vì không muốn cô dính vào đó nên mới sắp xếp cho cô đến biên cương, chỉ cần cô tốt thì bọn họ mới có thể yên tâm, nếu như ngay cả cô cũng xảy ra chuyện, ông bà cô tuổi đã lớn vậy rồi, chỉ sợ họ sẽ chịu đả kích.”

Ôn Bảo Châu thật may mắn, trong thời phổ biến chuyện trọng nam khinh nữ này người nhà cô ấy lại yêu thương cô ấy như vậy, biết sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện nên đã sắp xếp cho cô ấy thật tốt.

Ôn Bảo Châu nghĩ đến người nhà, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, nhưng cuối cùng vẫn bị Nguyễn Dao thuyết phục: “Tôi đã biết, tôi sẽ không làm loạn, nhưng tôi có thể gửi đồ cho họ không?”

Nguyễn Dao suy nghĩ: “Hiện tại vẫn chưa được, sang năm lại nói.”

Bây giờ đang ở đầu ngọn gió, đồ gửi qua chưa chắc đã đến tay họ.

Vừa dứt lời Lâu Tuấn Lỗi đầu đầy mồ hôi đã từ ngoài xông vào: “Đồng chí Ôn... Em không sao chứ?”

Lâu Tuấn Lỗi được Tiểu Lưu đến báo rằng người yêu cậu đang ở đây, cậu vui vẻ đang định chạy qua thì một giây sau Tiểu Lưu đã nói rằng người yêu của cậu khóc rất thảm dọa cậu tái cả mặt, co cẳng chạy đến đây.

Ôn Bảo Châu nhìn Lâu Tuấn Lỗi, trên mặt hiện lên sự xấu hổ: “Em không sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận