Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 60. Cái chuôi 4

Chương 60. Cái chuôi 4


Bây giờ là thời điểm nóng nhất trong một năm, sức nóng của mặt trời khiến Trái Đất như một lò nướng, đám người Ôn Bảo Châu cắm mặt ở ruộng cả một ngày, ai ai cũng mệt như chó.

Nhìn thấy Nguyễn Dao nhẹ nhàng khoan khoái từ văn phòng trở về, Ôn Bảo Châu hâm mộ vô cùng: "Nguyễn Dao, tôi thực sự rất hâm mộ cô, nếu như tôi cũng có thể vào Liên Đoàn Phụ nữ thì tốt rồi."

Tuy rằng những người khác không nói gì, nhưng mắt ai ai cũng tràn đầy sự hâm mộ.

Đinh Văn Lâm lại có chút nuối tiếc bản thân không phải phụ nữ.

Nguyễn Dao xoa xoa đầu cô ấy: "Sau thu hoạch vụ thu là ổn rồi."

Thẩm Văn Thiến cảm thấy lời này của cô chính là đứng nói không đau lưng*, sau khi thu hoạch vụ thu sẽ đến lao động chăn nuôi, chẳng rảnh rỗi đến một ngày.

Trong lòng Nguyễn Dao có ý muốn chiêu mộ bọn họ, biến bọn họ thành trợ thủ đắc lực của mình.

Nhưng con người thường có thói hư tật xấu, thứ gì có được quá dễ dàng thì sẽ không biết quý trọng, cho nên cô mới phải chờ thêm một chút.

Đợi đến khi bọn họ chịu không nổi nữa rồi, cô sẽ ném mồi nhử đi, đến lúc đó sẽ không sợ cá không mắc câu.

Bữa tối là món bánh nướng lớn.

Không giống với sau này, bây giờ bánh nướng lớn đều được làm từ bột cao lương.

Bởi vì Ôn Bảo Châu có chút cảm nắng, cho nên cơm tối vẫn là do Nguyễn Dao làm.

Cô xoay người đi tới phòng bếp nhào bột, đồng thời nấu một nồi nước, chờ bột nở rồi sau đó tạo thành hình bàn tay, rồi dính vào cạnh nồi, chờ bánh nướng lớn gần chín thì cho vào một ít rau dại và gia vị.

Chẳng mấy chốc, bánh nướng lớn và canh rau dại được làm xong cùng lúc.

Bánh nướng lớn mềm mềm xốp xốp, cắn một miếng là cảm giác giòn tan thơm nứt tràn ngập trong miệng, uống tiếp một ngụm canh rau dại, mùi vị này thật sự là quá tuyệt vời.

Sau khi ăn xong cơm tối, Nguyễn Dao nhìn thấy sắc trời vẫn còn sớm, cầm một viên kẹo sữa đại bạch thỏ nhét vào túi quân đội, sau đó ra khỏi cửa.

**

Từ khi cô được đánh giá thành "Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa" và lên làm chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ, Triệu Hương Lan giống như ăn phải thuốc câm điếc, đột nhiên chẳng thấy lên tiếng nữa.

Triệu Hương Lan hoàn toàn không dám lên tiếng, bình thường bà ta luôn mang dáng vẻ kiêu ngạo, thật ra chẳng qua chỉ là bắt nạt kẻ yếu, miệng cọp gan thỏ.

Nguyễn Dao lắc biến thành phần tử tiên tiến, còn lên làm cán bộ của đội sản xuất, thế là bà sợ hãi ngya lập tức.

Khoảng cách từ chỗ thanh niên tri thức đến Nguyễn gia không xa, đi tầm mười phút thì đến.

Sân của nông thôn ngoại trừ buổi tuổi lúc ngủ sẽ khóa cửa lại, còn lúc khác đều mở ra, vì thế Nguyễn Dao một đường đi thẳng vào sân trong Nguyễn gia.

Chưa kịp đi đi đến nhà chính thì đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng Triệu Hương Lan mắng chửi người khác: "Cô cả ngày cúi gằm mặt thế này cho ai nhìn hả? Nuôi con gà mái giá tốt xấu gì mỗi ngày nó có thể đẻ trứng, còn cô ngay cả trứng cũng không thể đẻ, xui xẻo quá mà!"

Lâm Thu Cúc cầm lấy chổi cúi đầu quét nhà, nước mắt không ngừng ứa ra, lúc nước mắt sắp chực trào, cô vội quay mặt đi chỗ khác, ai ngờ lại đối mặt với Nguyễn Dao đang đứng ở cửa..

"Nguyễn, Nguyễn...”

Triệu Hương Lan không kiên nhẫn ngắt lời cô: "Nguyễn cái gì mà Nguyễn, động tác nhanh nhẹn lên! Vợ của Lão Nhị mang thai, việc của nó sau này cô sẽ làm hết, cả nhà này có mỗi cô là chẳng thể đẻ trứng."

"Đó giờ tôi chưa bao giờ thấy người đẻ trứng cả, hay bác gái biểu diễn thử một lần ngay tại đây đi?"

Triệu Hương Lan bị nghẹn họng một chút: “...”

Nguyễn Dao không nhìn sắc mặt của Triệu Hương Lan, trực tiếp đi vào ngồi ở ghế tựa: "Bác gái, nếu không thì gọi cả anh họ và chị dâu họ lên đây đi, nhân dịp hôm nay chúng ta làm quen với nhau một chút, về sau phải ở cùng nhau, đâu thể nào ở cùng mà lại không biết nhau được, bác nói xem có đúng không?"

Triệu Hương Lan trừng mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó mới bảo con dâu cả Lâm Thu Cúc đi gọi người.

Lâm Thu Cúc bỏ lại cái chổi chạy đi gọi người.

Một lát sau, bên ngoài truyền một loạt tiếng chạy “bịch bịch bịch”.

Một đứa bé trai giống như pháo trúc xông tới, bổ nhào vào trong ngực Triệu Hương Lan: "Bà nội, bà gọi chúng cháu tới đây làm gì ạ? Cháu sắp phải đi ngủ rồi."

Nhìn thấy cháu trai, Triệu Hương Lan đang đen mặt cũng phải rạng rỡ trở lại: "Cháu trai của bà ngoan, hôm nay có muốn ngủ cùng bà nội không?"

Bé trai lắc đầu: "Không muốn, cháu muốn ngủ cùng mẹ."

Sắc mặt của Triệu Hương Lan lập tức có chút bối rối.

Bé trai lại không hiểu được sắc mặt của Triệu Hương Lan, quay đầu nhìn về hướng Nguyễn Dao, ánh mắt thoáng chốc sáng lên: "Chị thanh niên tri thức xinh đẹp, là chị!"

Lúc này Nguyễn Dao mới phát hiện hóa ra đây chính là bé trai Tiểu Mã Đường lần trước nhìn thấy: "Hóa ra em là con cháu của Nguyễn gia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận