Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 115. Trâu già 5

Chương 115. Trâu già 5


Ngày còn đi theo bà nội Lưu sinh sống, bà nội Lưu phải làm thuê công việc cắt tóc cho người ta, cho nên nấu cơm và các việc trong nhà đều là do cô làm.

Mặc dù không tính là hạng nhất, nhưng cô có tự tin phải được sáu, bảy phần trên mười phần.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, làn da trắng như tuyết của Nguyễn Dao như đang phát sáng.

Ánh mắt Tần Lãng lướt qua cái nốt ruồi đỏ dưới tai cô, vô thức liếm liếm khóe môi.

Tiếp theo đó là cải thìa tỏi bằm và canh trứng nấu cùng cà chua, hai món này cũng không khó, nhanh chóng được hoàn thành.

Đến lúc ăn cơm, em họ thứ sáu của Tần Lãng là Cố Việt Trạch đã trở về.

Vừa vào cửa cậu ta đã hít sâu một hơi, mặt mày hớn hở nói: "Bà nội, cái gì mà thơm thế, hôm nay ai xuống bếp vậy, cháu đoán chắc chắn không phải là Tiểu Diêu làm."

Cố Tiểu Diêu mới vừa đi ra khỏi cửa phòng: "…"

Kỹ thuật nấu nướng của cô ta kém như vậy sao? Giận hết sức!

Giáo sư Cố bưng cải thìa tỏi bằm đi ra từ nhà bếp: "Hôm nay Tiểu Tam Nhi đến đây, người xuống bếp là bạn của nó, đồng chí Nguyễn."

Cố Việt Trạch tấm tắc một tiếng: "Người như anh họ ba vẫn có bạn bè hả? Nhưng anh họ ba không ăn ở tử tế gì cả, nào có đạo lý nào mà khách đến nhà còn để người ta nấu cơm chứ."

Tần Lãng bưng cá hấp đi tới, thanh âm lạnh lùng: "Vậy lát nữa cậu đừng ăn."

Cố Việt Trạch đang muốn phản bác, nhưng khi thấy Nguyễn Dao bưng thịt dê xào hành tây đang đi theo phía sau Tần Lãng, cậu ta lập tức sợ tới mức nhảy dựng lên: "Là con gái!!!"

Không ngờ là con gái!!!

Cậu ta cứ tưởng anh họ ba mang bạn nam về, không ngờ rằng lại dẫn theo một nữ đồng chí trở về.

Thế này là đang dẫn người yêu về gặp trưởng bối sao?

Lạy chúa, từ khi nào mà người như anh họ ba lại lừa được con gái nhà nhà người ta vậy?

Mà còn là một cô gái xinh đẹp như thế!

Cố Việt Trạch né tránh khuôn mặt đẹp đẽ của Nguyễn Dao, lập tức trở nên thẹn thùng, như con chim cút ngoan ngoãn: "Chị, chào chị."

Nguyễn Dao thoải mái chào hỏi: "Xin chào, tôi là Nguyễn Dao."

Cố Việt Trạch đỏ mặt: "Em là Cố Việt Trạch, là em họ của Tần Lãng."

Chị dâu họ thật là xinh đẹp, chỉ có ánh mắt là không tốt lắm.

Tần Lãng nhìn cậu ta một cái, khóe miệng nhếch lên như cười như không.

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, mọi người ngồi xuống cùng ăn với nhau.

"Đồng chí Nguyễn, kỹ năng nấu nướng của cháu thật sự rất tốt, món cá hấp này cháu làm rất ngon, không có mùi gì cả."

"Còn có thịt dê xào hành tây này, vừa cay vừa thơm, rất đủ vị, chỉ cần món này là bà có thể ăn ba chén cơm lớn."

"Cải thìa tỏi bằm này cũng rất ngon, nếu cải thìa Tiểu Diêu làm ngon bằng một nửa của cháu thì ngày thường bà cũng sẽ không ghét ăn rau dưa như vậy."

Cố Tiểu Diêu: "…"

Tần Lãng gắp một miếng cá bỏ vào miệng: "Nhiều thịt như vậy cũng không lấp đầy được cái miệng của cậu, thảo nào miệng cậu là cái miệng lớn nhất trong mấy anh em."

Cố Việt Trạch: "…"

Cố Việt Trạch suýt chút nữa đã bật khóc, anh họ ba xấu xa quá đi, lại có thể nói xấu cậu ta trước mặt chị dâu họ tương lai xinh đẹp!

Giáo sư Cố nhìn hai anh em cãi nhau om sòm, cười đến mức nếp nhăn ở khóe mắt cũng hiện lên: "Nào, Nguyễn Dao cháu ăn nhiều một chút, kỹ năng nấu nướng của cháu rất tốt."

Người đẹp, có chí vươn lên lại còn lương thiện, ngay cả nấu cơm cũng ngon như vậy, một cô nương xuất sắc thế này sao lại không phải là cháu dâu của bà?

Nói đến vẫn là thằng cháu ngoại quá vô dụng.

Tần Lãng giả vờ như không thấy ánh mắt bà ngoại ném tới, tiếp tục gắp thịt.

Nguyễn Dao cười nói: "Cám ơn giáo sư Cố, bà cũng ăn nhiều một chút ạ, đúng rồi, bên trong còn đang làm bánh táo, đồng chí Tần nói bà thích ăn đồ ngọt, bà chừa chút bụng đợi lát nữa ăn nhé."

Giáo sư Cố còn chưa nói gì, Cố Việt Trạch đã kêu lên: "Bà nội thích ăn đồ ngọt khi nào, rõ ràng là chính anh họ ba thích ăn."

Tần Lãng: "…"

Nguyễn Dao: "…"

Còn có chuyện như vậy sao?

Nguyễn Dao ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lãng, Tần Lãng dường như chú ý tới ánh mắt của cô, thờ ơ nhìn qua, sắc mặt còn bình tĩnh hơn cô.

Nguyễn Dao chịu thua.

Cố Tiểu Diêu nhìn mọi người trên bàn đang khen Nguyễn Dao, ghen tị đến nổi điên, không có lòng ăn uống chút nào.

Ánh mắt cô ta dừng trên mặt Nguyễn Dao, không hiểu sao lại cảm thấy rất quen mắt: "Kể cũng lạ, sao tôi lại thấy đồng chí Nguyễn trông rất quen, như thể đã từng gặp ở đâu đó."

Nguyễn Dao thản nhiên: "Có thể là người giống người đấy."

Cố Tiểu Diêu lắc đầu: "Không phải, chắc chắc tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi, a, tôi nhớ ra rồi, tôi có thấy cô trên báo, có phải cô làm chuyện phạm pháp bị báo chí đưa tin không?"

Nguyễn Dao: Có phải cô bị bệnh nặng gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận