Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 273. Mời cô đến căn cứ dầu mỏ của chúng tôi 6

Chương 273. Mời cô đến căn cứ dầu mỏ của chúng tôi 6


Cho nên tên tay sai – Lâm Diêu này của đối phương, bọn họ nhất định phải rút đi, dù tạm thời không có cách nào run chuyển được căn cơ của đối phương, nhưng cũng cho đối phương một cảnh cáo, để cho đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Nguyễn Dao cũng biết đây là đấu tranh giữa các đảng phái, cô không thể nhúng tay vào được: “Được, vậy anh cẩn thận một chút, tôi đi ngủ đây.”

Nghe được lời của cô, ý cười của Tần Lãng tràn ngập đến đáy mắt.

Quả nhiên, cô, quan tâm anh.

Ngày hôm sau, Tần Lãng mang theo sủi cảo và bánh hành chiên mà nhà họ Nguyễn làm trở về căn cứ.

Công xưởng không còn nữa, Nguyễn Dao cũng không đi làm ở công xưởng, cô xin nghỉ một ngày với đội trưởng Hồ, sau đó ngồi xe đi đội chăn nuôi tìm Nguyễn Bảo Điền.

Đội chăn nuôi ở bên kia đồng cỏ, đi hai chuyến xe, ngồi năm sáu giờ mới đến đội chăn nuôi.

Thấy thảo nguyên bát ngát to lớn, lập tức trong lòng cô bị rung động, lớn tiếng hét hai tiếng về phía thảo nguyên to lớn: “Xin chào...”

Cừu bò ăn cỏ trên thảo nguyên bị dọa sợ đến hết hồn, mấy con cừu con núp sau lưng cừu mẹ, một lát sau lộ ra ánh mắt mơ màng sau mông cừu mẹ.

Dáng vẻ của cừu con rất đáng yêu, người xem đều mềm lòng, nhưng Nguyễn Dao cũng không đến ôm bọn chúng.

Sợ cừu mẹ dùng sừng húc cô là một chuyện, nghe nói cơ thể của cừu con vô cùng thối, hơn nữa cô không biết trên người những con cừu này có trực khuẩn hay không, cho nên trong lòng cô muốn ôm cũng phải nhịn.

Nguyễn Bảo Điền nghe được đồng nghiệp trong đội chăn nuôi nói có người nhà đến tìm ông ta, liền bị dọa sợ đến hai chân mềm nhũn.

Ông ta làm việc gần mười năm ở đội chăn nuôi, cho tới bây giờ người nhà rất ít khi đến, đột nhiên đến vậy khẳng định là trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi.

Sắc mặt ông ta trắng bệch chạy ra ngoài, kích động hỏi: “Cháu gái lớn, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?”

Nguyễn Dao thấy bộ dạng này của ông ta thì biết ông ta hiểu lầm, vội vàng nói: “Trong nhà không có chuyện gì, cháu là có chuyện muốn hỏi bác cả.”

Nguyễn Bảo Điền nghe được nhà không có chuyện gì, lúc này trái tim mới trở về vị trí cũ, đồng thời tò mò: “Cháu muốn hỏi cái gì?”

Nguyễn Dao: “Lần trước trở về đội sản xuất, cũng chính là lần đầu tiên bác gặp cháu, bác gọi cháu một tiếng cô cả, cô cả là ai? Tại sao bác cả lại gọi cháu như vậy?”

Sắc mặt mới vừa được bình thường của Nguyễn Bảo Điền lại trở nên trắng bệch, ông ta nhìn xung quanh một cái, lúc này không thấy có người khác mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Thật xin lỗi, cháu gái lớn, ngày đó bác gọi bậy thôi.”

Nguyễn Dao nghiêng đầu: “Bác cả, có thể bác không biết, cháu không phải con gái của Vương Phân và Nguyễn Bảo Vinh, cháu là do bọn họ nhặt trên đường về, lúc ấy bác cả gặp cháu, có phải nghĩ đến ai không, hoặc là nói bác biết một người rất giống cháu?”

Nguyễn Bảo Điền sửng sốt, thật lâu mới tìm lại giọng nói của mình: “Cháu không phải là con gái của Bảo Vinh và vợ nó sao?”

Nguyễn Dao gật đầu: “Mấy ngày trước cháu có vào cục công an một chuyến, bọn họ sợ bị liên lụy, đã cắt đứt quan hệ với cháu, còn để người ta làm chứng, chứng thực cháu là do bọn họ nhận nuôi.”

Nguyễn Bảo Điên tiêu hóa chuyện này nửa ngày, ấp úng nói: “Cháu gái lớn, bác, bác cũng là ngày đầu tiên mới biết chuyện này, bác không quen biết cha mẹ cháu...”

Ông ta còn chưa nói hết, đã thấy Nguyễn Dao cúi đầu khóc.

“Từ nhỏ đến lớn hai vợ chồng kia chỉ biết đánh cháu, cho tới bây giờ chưa từng đánh Thanh Thanh và Kim Bảo, rõ ràng cháu lớn nhất, nhưng chỉ có thể mặc lại quần áo của em gái, lần này đến biên giới, cũng là trong nhà không chịu chứa cháu, bọn họ bảo cháu đưa công việc cho em gái, còn muốn cháu gả cho kẻ ngu ngốc... Trước kia cháu không biết mình làm sai cái gì, bây giờ cuối cùng cháu đã biết, thì ra mình không phải là con gái ruột của bọn họ, từ nhỏ đến lớn cháu đã không nhận được tình yêu thương của cha mẹ, cháu chỉ muốn biết rốt cuộc cha mẹ cháu là ai... Hu hu bác cả, bác nói cho cháu biết đi.”

Nguyễn Bảo Điền là người mềm lòng, nếu không cũng sẽ không bị Triệu Hương Lan bò lên đầu, thấy Nguyễn Dao khóc đáng thương như vậy, lập tức ông ta dao động.

“Cháu gái lớn, cháu đừng khóc, bác thực sự không biết cha mẹ cháu là ai, sở dĩ ngày đó bác lỡ miệng gọi cháu là cô cả là bởi vì bộ dạng của cháu rất giống nhà chủ nhân trước kia của nhà họ Nguyễn bác.”

“Chủ nhân?”

Nguyễn Dao dừng khóc, nhưng mắt cô vẫn hồng hồng, nhìn rất điềm đạm đáng yêu.

Nguyễn Bảo Điền gật đầu: “Trước khi chưa dựng nước, nhà họ Nguyễn tụi bác làm người ở ở trong nhà chủ nhân nhà họ Nguyễn, mẹ của Bảo Vinh, cũng chính là thím của bác, lúc đó là bà vú của cô cả nhà họ Nguyễn, bộ dạng của cháu có năm sáu phần giống với cô cả, lúc ấy bác thấy cháu, lập tức bối rối.”

Nguyễn Dao nhướng mày: “Chủ nhân cũng họ Nguyễn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận