Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 112. Trâu già 2

Chương 112. Trâu già 2


Giáo sư Cố cười gật đầu: "Cháu suy nghĩ chu đáo lắm, đương nhiên là phải mua thêm thịt, thịt dê, thịt heo và cá nữa, có thứ gì thì cứ mua về, nếu không có đến căn tin hỏi thử, tiểu đồng chí, cháu thích ăn cái gì? Có cái nào phải kiêng không?"

Mặt Cố Tiểu Diêu càng đen hơn, thế này là muốn giữ con nhỏ quê mùa này lại đây ăn cơm à?

Nguyễn Dao cười nói: "Cháu không có gì phải kiêng cả, chỉ cần là đồ ăn ngon thì cháu đều thích ăn."

Giáo sư Cố cười càng vui vẻ: "Đứa trẻ này giống bà, chỉ cần là đồ ăn ngon thì bà cũng thích ăn."

Cố Tiểu Diêu: "…"

Cái này không phải là vô nghĩa sao? Đồ ăn ngon thì ai mà không thích ăn!

Cô ta nhìn khuôn mặt tinh xảo kia của Nguyễn Dao, chỉ khao khát muốn tiến lên cào một nhát mới thấy hả dạ.

Nhưng cô ta là người lo việc nhà cho nhà họ Cố, nơi này cũng không có chỗ cho cô ta phát biểu ý kiến, cô ta hừ một tiếng trong lòng, mang theo rổ rau xanh xoay người rời đi.

Tần Lãng chẳng hề ngạc nhiên khi thấy bà ngoại như thế.

Giáo sư Cố hỏi Nguyễn Dao: "Đứa trẻ ngoan, cháu đến đây tìm bà là có việc gì khó khăn sao?"

Nguyễn Dao giương mắt nhìn về phía Tần Lãng đang ngồi trên sô pha: "Đồng chí Tần, anh có thể tránh đi một chút không."

Tần Lãng hơi nhướng đôi mắt hoa đào: "Đồng chí Nguyễn dùng tôi xong rồi thì muốn vứt tôi đi?"

Dùng tôi xong rồi.

Suýt chút nữa Nguyễn Dao đã bị lời nói hung bạo này của anh làm cho sặc: "Tôi không có ý đó, vì một số lời nói kế tiếp có đề cập đến việc riêng tư của bạn tôi, không tiện nói cho người khác nghe, cho nên xin đồng chí Tần có thể tránh ra ngoài một lát."

"Không tiện nói cho người khác nghe, lại có thể nói cho bà ngoại tôi nghe, cô chỉ muốn qua cầu rút ván." Tần Lãng đứng dậy một cách bất cần, bước đôi chân dài đi ra ngoài, "Đồng chí Nguyễn, cô không có lương tâm."

"..."

Nguyễn Dao có loại cảm giác mình đã biến thành một thằng đàn ông tồi tệ bạc tình.

Giáo sư Cố nhìn hai người bọn họ, hai mắt phát sáng như sao: "Tiểu đồng chí Nguyễn Dao, tính tình đứa cháu ngoại này của bà từ trước đến nay luôn kỳ lạ, bình thường không bao giờ nghe người khác nói, nhưng khi cháu nói chuyện thì nó lại nghe."

Nguyễn Dao: "…"

Giáo sư Cố người đừng như vậy, cháu sợ.

Cũng may Giáo sư Cố không nói tiếp, chờ Tần Lãng ra ngoài, Nguyễn Dao đã nói ra chuyện của Lâm Ngọc.

Giáo sư Cố nghe xong tức giận đến mức đập bàn: "Thật là khinh người quá đáng! Tiểu đồng chí cháu yên tâm, việc này bà chắc chắn sẽ giúp, bà không những giúp bạn cháu giải quyết chuyện của đứa nhỏ, ngay cả hai kẻ súc sinh kia bà cũng giúp các cháu giải quyết!"

Bố mẹ bà ấy chỉ sinh hai người con là bà và anh trai bà, nhưng sau này khi cách mạng bùng nổ, anh trai bà hy sinh trong chiến tranh khi đang trợ giúp cho Đảng ta, bố bà đã xem bà như người thừa kế để bồi dưỡng, từ nhỏ bà đã có chủ kiến, hơn nữa trong mắt bà không chấp nhận một hạt cát nào, người chồng đầu tiên của bà có qua lại với người hầu trong nhà, vì thế bà đã lập tức ly hôn ông ta.

Nếu bà gặp phải chuyện này, bà nhất định sẽ một dao cắt bỏ công cụ làm bậy của đối phương ngay tại chỗ, sau đó tiễn hắn ta xuống địa ngục!

Nguyễn Dao rất cảm kích: "Giáo sư Cố, cháu thay mặt bạn cháu cảm ơn bà, nhưng chuyện của hai kẻ súc sinh kia, chúng cháu vẫn muốn tự mình giải quyết."

Không phải Nguyễn Dao không biết tốt xấu, mà là sang năm chính là thập kỷ kia rồi, nếu Giáo sư Cố để lại nhược điểm trong quá trình làm việc, đến lúc đó nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến bà và gia đình.

Cho nên cô thà rằng chờ lâu hơn một chút, để hai kẻ súc sinh đó sống thêm một thời gian, đến lúc đó sẽ lại gửi bọn họ xuống địa ngục.

Giáo sư Cố nghe vậy không nhưng lại không tức giận, ngược lại càng đánh giá cao tinh thần tự lập của Nguyễn Dao: "Đứa trẻ này thật sự bà càng nhìn càng thấy thích, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi, khoảng mười bảy tuổi à?"

Nguyễn Dao cũng rất thích tính cách của Giáo sư Cố: "Qua mấy tháng nữa là tròn mười chín tuổi."

Giáo sư Cố lo lắng nói: "Mới mười chín tuổi, nhỏ hơn Tiểu Tam Nhi sáu tuổi, cháu có để ý việc Tiểu Tam Nhi trâu già gặm cỏ non không?"

Nguyễn Dao: "…"

Giáo sư Cố, chúng ta có thể đừng nói chuyện mạnh mẽ như thế được không?

Hơn nữa, hình như phương diện kia của cháu trai bà không được.

Giáo sư Cố lao tâm khổ trí vì đứa cháu trai không lo đến chuyện hôn nhân: "Tuy tính cách Tiểu Tam Nhi có hơi lạnh lùng, nhưng trông nó đẹp trai, đàn ông không chỉ nên có bản lĩnh, mà diện mạo cũng rất quan trọng, hai người các cháu đều trông rất đẹp, nếu ở bên nhau, những đứa con được sinh ra sau này chắc chắn sẽ càng đẹp."

Giáo sư Cố nói như thể đã nhìn thấy dáng vẻ của các cháu chắt, tâm đắc không thôi, nóng lòng mong muốn được lập tức đưa hai người vào động phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận