Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 154. Thật sự quá giống 1

Chương 154. Thật sự quá giống 1


Nhưng Nguyễn Dao sống ở Nguyễn gia, sau này chiếc xe đạp này chính của Nguyễn gia rồi.

Nguyễn Bảo Điền nhìn Nguyễn Dao ở trước mắt, sóng lớn trào dâng mãnh liệt trong lòng.

Rất giống, thật sự quá giống!

Nếu không phải tuổi tác không giống thì ông ta thật sự cho rằng người đứng trước mặt ông ta là đại tiểu thư Lâm gia.

Nguyễn Bảo Điền đang quan sát Nguyễn Dao, Nguyễn Dao cũng đang quan sát Nguyễn Bảo Điền.

Dù Nguyễn Bảo Điền và cha của nguyên chủ Nguyễn Bảo Vinh là anh em họ nhưng dáng dấp không hề giống nhau.

Có thể do dầm mưa dãi nắng, Nguyễn Bảo Điền trông lớn hơn một chút so với tuổi thật, lộ ra vẻ từng trải. Nhưng nhìn dáng vẻ lương thiên thật thà khiến cho người ta có cảm giác thoải mái hơn chút so với Nguyễn Bảo Vinh.

Khóe môi cô nhếch lên, chào hỏi: "Chào bác, tôi là con gái lớn của Nguyễn Bảo Vinh, tôi tên là Nguyễn Dao, hai tháng trước đến đội sản xuất Tây Câu làm thanh niên tri thức."

Nguyễn Bảo Điền lắp bắp: "Xin chào, xin chào, sau này cứ coi nơi này là nhà, có cần gì thì cứ nói với bác và bác gái của con."

Hôm nay Triệu Hương Lan vô cùng nhiệt tình: "Đúng đúng đúng, cháu gái có cần gì thì cứ nói cho bác biết, ôi chao, chiếc xe đạp này để ở chỗ này bị nhiều người nhìn như vậy, lỡ mà bị nhìn đến hỏng thì không tốt đâu, để bác gái bảo mấy anh họ mang về giúp con."

Mọi người: "..."

Đang nói xằng bậy gì vậy, xe đạp lại còn có thể bị nhìn đến hỏng à, muốn giữ xe đạp làm của riêng thì cứ việc nói thẳng!

Nhớ lúc trước khi cô vừa tới, Nguyễn gia tràn ngập địch ý với cô, Nguyễn Dao không ngờ thái độ của Nguyễn Bảo Điền đối với cô lại rất tốt.

Nhưng xe đạp thì đừng có mơ, cô vỗ vào tay Triệu Hương Lan muốn chạm vào xe: "Không cần, tôi muốn để xe đạp ở điểm thanh niên tri thức."

Nhìn vẻ mặt bà ngoại sói* của Triệu Hương Lan, xem tất cả mọi người đều mù rồi sao?

*Từ câu chuyện cô bé quàng khăn đỏ, con sói ăn bà của cô bé quàng khăn đỏ và sau đó giả vờ để ăn cô bé quàng khăn đỏ với tư cách là bà. Dùng để chỉ kẻ gian ác giỏi ngụy biện.

Đương nhiên cô sẽ không để xe đạp ở Nguyễn gia, Nguyễn gia đông người, hơn nữa hàng xóm xung quanh cũng nhiều, đến lúc có ai mượn đi thì lúc cô cần dùng sẽ không tiện.

Mặc dù đội sản xuất có xe ngựa, nhưng xe ngựa thuộc về tập thể, mỗi lần cô dùng đều phải xin phép với đội trưởng Hồ, vô cùng bất tiện. Bây giờ rốt cuộc cũng có xe đạp, nói gì đi nữa cô cũng không thể để ở Nguyễn gia.

Triệu Hương Lan giãy chết: "Để ở điểm thanh niên tri thức không tốt lắm, nếu bị người ta trộm mất thì làm sao bây giờ? Vẫn nên để ở Nguyễn gia đi, buổi tối khóa ở trong phòng bác, đảm bảo không mất được."

Mọi người: "..."

Nguyễn Dao còn chưa kịp phản bác lần nữa, Hồng Thắng Nam ở một bên liền lên tiếng: "Mẹ, Nguyễn Dao cũng đã nói để ở điểm thanh niên tri thức rồi, mẹ đừng nói nữa, hơn nữa, xe đạp cũng đã lắp biển số xe, ai dám trộm chứ?"

Xe đạp thời đại này phải được cấp biển số xe mới có thể dùng, hơn nữa lúc ra vào đều phải mang theo giấy tờ xe, nếu không bị phát hiện sẽ bị coi là ăn trộm. Vì vậy, cho dù bình thường xe đạp ở trên đường không khóa cũng không có ai dám trộm, vì không có giấy tờ chứng nhận, trộm được cũng không dùng được.

Triệu Hương Lan bị nghẹn một chút, bĩu môi không lên tiếng nữa.

Nguyễn Bảo Điền thấy vậy nhìn hai người bọn họ giống như gặp quỷ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nếu là lúc trước, cho dù trong lòng Hồng Thắng Nam có nhiều ý kiến hơn nữa thì cũng không dám nói mẹ chồng Triệu Hương Lan ở trước mặt mọi người. Nếu cô ấy dám làm như vậy, Triệu Hương Lan sẽ trực tiếp tát luôn một cái.

Bây giờ thế mà Triệu Hương Lan lại không chửi mắng?

Nguyễn Bảo Điền đã quá lâu không về nhà, không biết trong khoảng thời gian này đã có chuyện gì xảy ra trong đội sản xuất, càng không biết Triệu Hương Lan sau khi được đăng báo một lần đã nghiện.

Để có thể được đăng báo một lần nữa, bà ta quyết định chạy nước rút với danh hiệu mẹ chồng tốt nhất của mười dặm tám xã, vì vậy lúc này trong lòng bà ta có khó chịu Hồng Thắng Nam hơn nữa thì bà ta cũng sẽ không biểu hiện ra.

Bà ta muốn trở thành một người mẹ chồng tốt, không thể làm mất hình tượng.

Mặc dù thu hoạch vụ thu đã hoàn thành nhưng vẫn phải làm việc, người của Lâm gia đưa xe đạp cho Nguyễn Dao rồi rời đi.

Nguyễn Dao đẩy xe đạp về điểm thanh niên tri thức, trẻ con trong đội sản xuất theo cô trở về.

Tiểu Mã Đường đi theo phía sau cô giống như kẹo da trâu vậy: "Cô Dao Dao, chiếc xe đạp này là của cô sao?"

"Đúng vậy."

Đôi mắt to của Tiểu Mã Đường lấp lánh, vẻ mặt tha thiết: "Vậy sau này con có thể mượn xe đạp của cô đi được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận