Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 329. Không tính 4

Chương 329. Không tính 4


Sau ngày sinh nhật, mặc dù Nguyễn Dao không đồng ý để cho Tần Lãng chuyển thành chính thức, nhưng rõ ràng tình cảm hai người tăng lên không ít.

Tên Tần Lãng kia thường xuyên véo mặt cô, hoặc là trộm nắm tay cô, nói hay là chiếm tiện nghi lại.

Lại qua mấy ngày, hai người Tần Lãng và Lâu Tuấn Lỗi bị phái đi công tác.

Bình thường vào buổi sáng hai người sẽ ăn bữa sáng cùng nhau, sau đó cùng nhau đi làm, buổi tối trở về Tần Lãng sẽ nấu nước làm đồ ăn khuya cho cô, đột nhiên anh rời đi, Nguyễn Dao cảm giác làm cái gì cũng không đúng.

Ngày đầu tiên Tần Lãng đi công tác, cô rất nhớ anh, trong cả hai đời, loại cảm giác nhớ điên cuồng một người, vẫn là lần đầu tiên cô cảm nhận được.

Có chút ngọt ngào, có chút cay đắng, chỉ cần rảnh rỗi thì sẽ nghĩ anh đang làm gì, ngay cả nằm mơ cũng là anh.

Loại cảm giác xa lạ này làm cho Nguyễn Dao không ngừng kêu thói quen thật là đáng sợ.

Tần Chính Huy trải qua bảy ngày sáu đêm, cuối cùng cũng đến Tháp Lạp Đồ, không đi thăm giáo sư Cố, cũng không nghỉ ngơi, lập tức ngồi xe đến căn cứ.

Chờ ông ta đến căn cứ, sắc trời cũng đã gần đến hoàng hôn.

Ngoài cửa, sau khi kiểm tra cẩn thận chứng nhận ra vào và giấy hành nghề của ông ta, lính cần vụ để ông ta đi vào.

Tiểu Lưu cung kính nói: "Cục trưởng Tần, ông tới rất đúng dịp, mấy ngày nay kỹ sư Lãng đi công tác, nếu ông đến sớm hai ngày khẳng định không gặp được người, nghe nói hôm nay anh ấy sẽ trở lại."

Tần Chính Huy xụ mặt: "Nói như vậy bây giờ nó vẫn chưa về?"

Tiểu Lưu gật đầu: "Đúng, kỹ sư Lãng vẫn chưa về, chẳng qua anh ấy ở một người một phòng, trước tiên ông có thể đi đến nơi ở của anh ấy nghỉ ngơi."

Tần Chính Huy mím môi thành một đường thẳng: "Tôi nghe nói nó yêu đương ở căn cứ, người yêu của nó họ gì?"

Mặc dù Tiểu Lưu có chút khó hiểu tại sao Tần Lãng không nói chuyện mình yêu đương cho bố mình biết, nhưng cậu ta cảm thấy toàn bộ căn cứ cũng biết chuyện này, cũng không phải là bí mật gì.

Vì vậy trả lời: "Người yêu của kỹ sư Lãng họ Nguyễn, đồng chí Nguyễn là đội trưởng của đội khai thác dầu mỏ phụ nữ, là một đồng chí nữ vô cùng ưu tú, hết sức xứng đôi với kỹ sư Lãng."

"Đúng rồi, vừa khéo cô ấy cũng ở bên cạnh nhà kỹ sư Lãng, lúc này hẳn là cô ấy là đổi ca tan làm rồi."

Tần Chính Huy nghe được hai người là hàng xóm của nhau, sắc mặt trầm xuống, tỏ ra càng khó coi hơn.

Từ lầu làm việc bên kia Tiểu Lưu lấy được chìa khóa dự phòng, sau đó dẫn theo người đến ký túc xá Tần Lãng, mới rời đi.

Tần Chính Huy cảm ơn Tiểu Lưu, sau đó xách túi du lịch đi vào.

Trong sân được xử lý ngăn nắp gọn gàng, bên trong nhà cũng chỉnh tề sạch sẽ, rất phù hợp với hình tượng con trai trong trí nhớ của Tần Chính Huy.

Hình như từ sau khi vợ qua đời, Tần Lãng trở nên rất thích sạch sẽ, mỗi ngày phải tắm rất nhiều lần, đồ nhất định phải bày biện thật chỉnh tề, nhiều lần ông ta cũng răn dạy quở mắng anh không làm việc chính đáng, chỉ tập trung vào các loại chuyện vặt như đàn bà này.

Tần Chính Huy đặt túi du lịch lên bàn, đi đến phòng bếp lấy một chậu nước rửa mặt, lại nấu nước, lúc đang đợi nước sôi, ông ta đẩy cửa đi vào phòng Tần Lãng, liếc mắt thấy được một tấm hình để trên bàn.

Ông ta đi đến cầm lên nhìn thử, chân mày nhíu thành một chữ xuyên 川.

Tấm hình này là hình Tần Lãng cùng một cô gái trẻ tuổi dựa sát vào nhau, vẻ ngoài của cô gái rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt trong suốt sáng ngời, hơi mỉm cười, ngay cả mặt trời cũng không chói mắt bằng cô.

Cô gái này chắc là người yêu của Tần Lãng.

Kết hợp với lời vừa rồi lính cần vụ nói cho ông ta biết, mặc kệ là ngoại hình hay là tài hoa, vị đồng chí nữ này đều hết sức ưu tú, còn ưu tú hơn rất nhiều với người đính hôn từ bé do vợ ông ta quyết định.

Vốn tính cách cố chấp của Tần Lãng, lại thích đối nghịch với ông ta, giờ đây cô gái này lại ưu tú như vậy, sợ rằng muốn để anh chia tay khó lại càng khó.

Nghĩ đến đây, Tần Chính Huy càng nhíu chặt lông mày, ngay lúc này nhà bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa.

Ông ta sửng sốt, đoán chắc là người yêu của Tần Lãng trở về rồi.

Ông ta không lập tức đi ra ngoài, mà chờ nước sôi nguội rồi, uống một ly trà sau đó mới đi tới gõ cửa.

Nguyễn Dao nghe được tiếng gõ cửa, còn tưởng rằng Tần Lãng trở về, chạy ra mở cửa.

Ai ngờ cửa mở ra, nhưng đối mặt với một gương mặt xa lạ: "Ông... là ai vậy?"

Tần Chính Huy đi thẳng vào vấn đề: "Tôi tên là Tần Chính Huy, là bố của Tần Lãng."

"!!!"

Nguyễn Dao không ngờ đến bố của Tần Lãng lại đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà mình, phục hồi lại tinh thần thì có chút không biết làm thế nào: "Cháu chào bác trai."

Tần Chính Huy: "Tôi có mấy lời muốn nói với cô, tôi có thể vào không?"

Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của đối phương, Nguyễn Dao đánh hơi được một sự không bình thường, bình tĩnh lại: "Mời vào ạ."

Tần Chính Huy bước chân vào nhà, sống lưng ưỡn thẳng tắp.

Nguyễn Dao khép hờ cửa gỗ lại, không đóng, sau đó đi vào theo.

Nguyễn Dao muốn đi rót nước, lại bị Tần Chính Huy ngăn cản: "Tôi không uống nước, đồng chí Nguyễn ngồi xuống đi."

Không uống thì thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận