Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 221. Nhưng tôi không muốn xa cô 4

Chương 221. Nhưng tôi không muốn xa cô 4


Lúc còn trẻ, Trịnh Tuệ và mẹ Trương đều là trụ cột của Đoàn Công tác Văn hóa - Văn nghệ, Trịnh Tuệ có thiên phú về mảng văn nghệ hơn mẹ Trương, trong đoàn cũng coi trọng Trịnh Tuệ hơn, nhưng duyên số đưa đẩy, mẹ Trương dựa vào quan hệ của nhà họ Trương mà một đường thăng quan tiến chức, cuối cùng lên làm phó chủ nhiệm, mấy năm trước, Trịnh Tuệ muốn cho cô con gái nhỏ thừa hưởng thiên phú của mình gia nhập Đoàn Công tác Văn hóa - Văn nghệ, ai ngờ trong buổi phỏng vấn mẹ Trương đã quát mắng con gái nhỏ của Trịnh Tuệ là thái độ ngạo mạn và tác phong tiểu giai cấp tư sản ngay trước mặt mọi người, bà ta cũng tuyên bố Đoàn Công tác Văn hóa - Văn nghệ sẽ không bao giờ nhận người như cô bé.

Con gái của Trịnh Huệ khi đó là một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi, làm sao gặp qua trường hợp thế này, cô bé oan ức nhỏ giọng giả thích rằng mình không có thái độ ngạo mạn, nhưng chỉ càng bị quát mắng nặng nề hơn, cô gái nhỏ oan ức một mình bỏ chạy đi nhảy xuống sông.

Dù cuối cùng đã được cứu sống trở về, nhưng do ở dưới nước quá lâu, não bị tổn thương nghiêm trọng, cô bé đã trở thành một đứa trẻ ngốc, cả nhà Trịnh Tuệ đều vô cùng đau lòng, còn có cả ý nghĩ muốn giết chết mẹ Trương.

Nhưng nhà họ Trương người đông, sản nghiệp lớn, hơn nữa lại là chính con gái nhỏ nhảy sông tự vẫn, dù bọn họ có hận hơn nữa thì cũng không thể làm gì được mẹ Trương.

Nhưng Trịnh Tuệ làm sao nuốt trôi được chuyện này, con gái nhỏ lớn lên như hoa như ngọc, tính tình vừa lanh lợi vừa hiếu thảo, giờ đây đã trở thành một đứa trẻ ngốc, bà cảm thấy nếu mình không thể trả thù cho con gái nhỏ được thì quả là uổng công người làm mẹ.

Vì thế những năm gần đây bà vẫn luôn ngấm ngầm thu thập bằng chứng xác thực về việc mẹ Trương vi phạm pháp luật, bởi vì bản thân không có quyền thế, cho nên bà ấy cứ âm thầm chờ đợi thời cơ, cuối cùng thì bây giờ thời cơ cũng đến rồi.

Sau khi biết được việc mẹ Trương bị người của ủy ban kỷ luật và giám sát bắt đi, bà ấy lập tức mang những bằng chứng thu thập được trong mấy năm nay đến văn phòng ủy ban kỷ luật và giám sát.

Ngoài mẹ Trương, hai người cha Trương và Vạn Hoằng Phương cũng gặp rắc rối.

Tất nhiên hai người họ không làm gì có lỗi với tổ chức, cũng không phóng hỏa giết người, nhưng quả thực có làm chuyện phạm pháp.

Ví dụ như, nhận đút lót, chiếm đoạt quyền lợi của công nhân, hay như, bán việc làm với giá cao, còn có chiếm dụng tài sản công.

Ngày đó Trương Tiếu Thúy và đội sản xuất đến công xã đã dùng xe của ngành đường sắt, còn bảo người của ngành làm tài xế cho bà ta.

Chuyện dùng xe công làm việc riêng này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu bên trên không ai điều tra thì mọi người sẽ tự hiểu mà nhắm mắt làm ngơ, nhưng bây giờ đã bắt đầu điều tra rồi thì dù là cái kim sợi chỉ cũng không còn là chuyện nhỏ nữa.

Tham nhũng, tham ô tài sản nhà nước, làm việc theo thói quan liêu và tư tưởng hưởng lạc, ba người này chắc chắn đã trở thành bia đỡ đạn.

Trong số bốn người thì trái lại Trương Tiếu Thúy là người có vấn đề nhỏ nhất.

Trương Tiếu Thúy tuy có tính ham học hỏi nhưng chỉ là một cán sự ở cục vệ sinh, trước đây cục đường sắt chỗ chồng chị ta cũng không phải ngành trọng điểm gì, cho nên ngày xưa chị ta ở cục vệ sinh cũng chỉ là một người đi theo khuôn phép cũ.

Sau khi ngành đường sắt chỗ chồng chị ta trở thành ngành trọng điểm, tuy chị ta cũng có vểnh đuôi lên, trở nên kiêu ngạo hơn rất nhiều, nhưng vì địa vị của chị ta vẫn chưa tăng lên nên đã không kịp làm chuyện phạm pháp.

Nhà họ Trương rơi vào tình cảnh bi thảm.

Mà Nguyễn Dao ở nhà họ Cố thì ăn uống ngon lành, cuộc sống coi như rất thoải mái.

Sau khi được lên báo, người của những tòa soạn báo khác cũng muốn đến phỏng vấn cô, nhưng Nguyễn Dao đều từ chối tất cả.

Cô chỉ muốn giải quyết chuyện của mình, bây giờ chuyện đã giải quyết xong, không cần phải giậu đổ bìm leo thêm nữa.

Sau khi ngơ ngác ở nhà họ Cố được ba ngày, cô xách theo bao lớn bao nhỏ quay về công xã.

Còn chưa về đến công xã, xa xa đã nhìn thấy bí thư Tiểu Trương đang đứng bên ngoài.

Nguyễn Dao bị dọa cho sợ, bởi vì Trương Tu Vĩ trước đây tuy không tính là một người đẹp trai, nhưng trắng trẻo sạch sẽ, cũng coi như là một anh chàng trẻ trung và có ngoại hình, nhưng bây giờ vừa đen đúa vừa hốc hác, râu ria xồm xoàm trên mặt, trông như đã già đi vài tuổi.

Trương Tu Vĩ nhìn thấy Nguyễn Dao đang đi về phía công xã, cậu cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Ngũ quan xinh xắn, nước da trắng như tuyết, dáng người thon thả, cô vẫn xinh đẹp như thế, xinh đẹp đến mức khiến người ta phải đỏ mặt, nhưng bây giờ vẻ đẹp này suýt nữa đã lấy mạng cả nhà bọn họ.

Như những bông hoa kịch độc, khiến cậu vừa yêu vừa sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận