Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 214. Thế này thì thật ngại quá 3

Chương 214. Thế này thì thật ngại quá 3


Mà lúc này căn cứ dầu mỏ mới xây dựng chưa được sáu năm, nhưng vẫn tốt hơn một chút so với tưởng tượng của Nguyễn Dao.

Nghe nói đầu những năm 60, chỗ này không có gì cả, ngôi nhà chỉ có thể được xây dựng tạm thời bằng gạch sống, ngày nay các tòa nhà văn phòng và khu dân cư đã được xây dựng lên.

Cây bạch dương đứng thẳng tắp như những người lính ở hai bên đường, bảo vệ căn cứ dầu mỏ.

Tần Lãng nhận được thông báo nói bà ngoại của anh đến đây thì sững sờ cả người.

Nhân viên cần vụ thấy anh ngẩn người, đành phải cất cao giọng nói: " Kỹ sư Lãng, bà ngoại của anh đang chờ anh ở cửa, có em họ của anh và một đồng chí nữ rất xinh đẹp đến cùng nữa."

Wow ~

Câu cuối cùng vừa được nói ra, ánh mắt của những người xung quanh lập tức rơi vào trên người Tần Lãng.

Lâu Tuấn Lỗi không hổ là "ông tám", huých khủy tay vào Tần Lãng: "Lãng à, sao anh không nói với tôi có nữ đồng chí xinh đẹp tới thăm anh, đối phương là ai vậy?"

"Tôi không biết."

Tần Lãng lấy lại tinh thần, trong đầu theo bản năng nhảy ra dáng vẻ của Nguyễn Dao, chỉ là anh cảm thấy không có nhiều khả năng là cô ấy.

Hai người mới xa nhau có vài ngày, huống chi Nguyễn Dao phải về công xã lo chuyện đơn đặt hàng, sao mà cô có thể tới căn cứ được?

"Anh không biết sao?" Lâu Tuấn Lỗi hiển nhiên không quá tin lời của anh, quay đầu lại hỏi Tiểu Lưu, "Nữ đồng chí xinh đẹp kia họ là gì, không phải là họ Nguyễn đấy chứ?"

Nhân viên cần vụ là một chàng trai trung thực, nghe vậy thì giật mình nói, "Sao anh biết vậy kỹ sư Lâu? Anh biết nữ đồng chí kia sao?"

Lần này ngay cả Lâu Tuấn Lỗi cũng giật mình: "Thật sự là đồng chí Nguyễn sao? Có phải tóc ngắn không?"

Tiểu Lưu gật đầu: "Đúng là tóc ngắn."

Lâu Tuấn Lỗi xoay người nháy mắt với Tần Lãng: "Lãng à, anh có cảm động không? Đồng chí Nguyễn ngàn dặm xa xôi tới thăm anh, hơn nữa hai người các anh mới tách ra có mấy ngày."

Tần Lãng đẩy khuôn mặt to của cậu ra, nói với Tiểu Lưu: "Tôi đi với cậu."

Các cơ sở dầu mỏ được quản lý chặt chẽ, nếu không có giấy phép ra vào hoặc giấy tờ làm việc, ngay cả gia đình cũng không thể tự ý vào.

Tần Lãng vừa đi, mọi người liền bảy miệng tám lưỡi hỏi Lâu Tuấn Lỗi chuyện gì xảy ra, nữ đồng chí xinh đẹp kia có phải là người yêu của Tần Lãng hay không.

Tuy rằng Lâu Tuấn Lỗi nhiều chuyện, nhưng cũng sẽ không nói lung tung: "Không phải không phải, là một nữ thanh niên tri thức quen biết."

Thẩm Hàn Xuyên nghe vậy ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch như sấm.

Vừa rồi nghe được nữ đồng chí xinh đẹp họ Nguyễn, anh còn chưa nghĩ nhiều, nhưng bây giờ vừa là tóc ngắn vừa là nữ thanh niên tri thức, tin tức này hoàn toàn giống với Nguyễn Dao.

Chẳng lẽ là Nguyễn Dao tới đây?

Dương Cao Phong thấy anh ngơ ngác nhìn Lâu Tuấn Lỗi, không khỏi kỳ quái nói: "Anh làm sao vậy? Trên mặt kỹ sư Lâu cũng đâu có cái gì."

Thẩm Hàn Xuyên lấy lại tinh thần: "Không có gì, làm việc đi."

Chắc là không phải Nguyễn Dao.

Huống chi với gia thế của Nguyễn gia, Nguyễn Dao không thể nào quen biết người của Tần gia và Cố gia được.

Tần Lãng đi tới cửa căn cứ, từ xa đã nhìn thấy Nguyễn Dao đứng ở cửa.

Cô mặc một bộ quân thường phục màu xanh lá cây, ánh nắng mặt trời ấm áp rọi lên người cô, đôi chân thon dài, vòng eo mảnh khảnh, làn da trắng như phát sáng.

Nguyễn Dao ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Tần Lãng đi về phía bọn họ, trên người tràn đầy bụi bặm, nhưng không hề che đi vẻ tuấn tú, ngược lại còn có thêm vài phần ngang ngạnh.

Chỉ là khi nghĩ đến chuyện anh sáu tuổi còn tè ra giường, cô không nhịn được mà "phụt" một tiếng bật cười.

Tần Lãng không biết cô đang cười cái gì, đối mặt với nụ cười môi đỏ răng trắng của cô, phảng phất như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống trái tim anh, mang đến một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.

Giáo sư Cố chú ý tới nụ cười của Nguyễn Dao, xoay người nhìn, trên mặt cũng nở nụ cười theo: "Tiểu tam nhi, tháng sau là sinh nhật của cháu, chúng ta đến chúc mừng cháu trước."

Tần Lãng: "…" Như này cũng quá sớm rồi.

Tiểu Lưu nghe thấy giáo sư Cố gọi Tần Lãng là tiểu tam nhi, sửng sốt một chút mới nói: "Kỹ sư Lãng, anh phải ký tên ở đây mới có thể dẫn người vào."

Kỹ sư Lãng?

Cách xưng hô này nghe cũng rất không đứng đắn.

Nguyễn Dao lại không nhịn được muốn cười, khóe môi cong lên, còn xinh đẹp rạng rỡ hơn so với hoa nở vào mùa xuân, Tiểu Lưu ngẩng đầu nhìn, lập tức tim đập như sấm, suýt chút nữa cho rằng mình bị bệnh nặng gì đó.

Tần Lãng tiến về phía trước một bước, không một tiếng động, vừa vặn chặn tầm mắt của Tiểu Lưu: "Đi thôi, cháu dẫn mọi người vào."

Giáo sư Cố cầm lấy bánh ngọt trong tay Cố Việt Trạch: "Những thứ này là Dao Dao tự tay làm cho cháu, cháu tự cầm lấy đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận