Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 350. Người! Yêu! Tôi! 5

Chương 350. Người! Yêu! Tôi! 5


Trên mỗi phần đặc sản đều viết tên, Tần Mạn theo tên ghi trên đó chia cho mọi người, tất cả lại khen ngợi lần nữa.

Nào ngờ phát hết đồ xong mới phát hiện có người không có, người này không phải ai khác mà chính là bố của Tần Lãng, Tần Chính Huy.

"Hình như thiếu một phần, để con đi tìm lại."

Tần Mạn cho rằng mình chưa tìm hết, nhưng lật cả cái túi lên cũng không thấy quà của Tần Chính Huy.

Mẹ Tần Mạn: "Có phải rơi mất ở trên đường rồi không?"

Tần Mạn lắc đầu: "Chắc chắn không có, đồ được bọc kĩ, con cầm đến phòng khách mới mở ra mà..."

Bố Tần Mạn là Tần Chính Võ bật cười một tiếng: "Bố thấy không phải là sót, mà là con gái nhà người ta căn bản không có gửi cho chú ba của con."

Vừa dứt lời phòng khách đã yên lặng.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Tần Chính Huy, mặt Tần Chính Huy đã đỏ thành đít khỉ.

Tần Chính Võ là anh cả nên tất nhiên không sợ đắc tội Tần Chính Huy, ông ấy tiếp tục bổ đao: "Đã làm bố rồi còn già mà không kính, lại còn lặn lội ngàn dặm xa xôi đến bắt người ta chia tay. Nếu là bố, bố cũng sẽ không gửi quà, còn ngồi đó mà muốn quà, nằm mơ đi!"

Tần Chính Huy: "..."

Ông cụ Tần ở Tây Bắc xa xôi cũng nhận được quà, sau khi biết Tần Chính Huy không có đặc sản, ông mắng một tiếng: "Đáng đời!"

Hôm đó Lâm Ngọc đang làm việc ở văn phòng.

Từ khi nhận vị trí chủ nhiệm đội sản xuất liên đoàn phụ nữ, cô ấy vẫn luôn hết sức phụ trách, hơn nữa làm việc cũng thuận buồm xuôi gió.

Hôm đó người đưa thư đến: "Đồng chí Lâm Ngọc, cô có thư từ thủ đô."

Lâm Ngọc nghe vậy có hơi bất ngờ, ngẩn người một lúc mới nhận thư từ người đưa thư đưa đến.

Từ khi cô ấy đến biên cương đã gần như cắt đứt liên lạc với người nhà, cho nên cô ấy không thể nghĩ ra được là ai gửi thư từ thủ đô đến cho mình.

Phong thư rất dày, cô ấy mở thư rồi đổ ra, bên trong chỉ có hai bức ảnh trắng đen và một bài báo hình chữ nhật được cắt ra lớn bằng lòng bàn tay.

Trong lòng Lâm Ngọc càng nghi ngờ hơn, cô ấy cầm bức ảnh lên nhìn, cả người lập tức run lên.

Trên ảnh là một loạt người đeo gông đứng trên bệ, trong đó có hai người trẻ tuổi đứng giữa, trên mặt, trên đầu đều là rau nát, còn có các loại rác rưởi, đầu bị đập, máu tươi chảy đầy mặt, dáng vẻ nhìn vô cùng chật vật.

Mặt hai người đều bị rác rưởi bao phủ, không thể nhìn rõ được mặt mũi, nhưng Lâm Ngọc chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra đây là hai tên súc sinh lúc trước nội ứng ngoại hợp bắt nạt cô ấy!

Dù hai tên súc sinh này có hóa thành tro cô ấy cũng có thể nhận ra!

Cô ấy nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, hai tay nắm thật chặt bức ảnh, dường như muốn nhìn đến khi trên bức ảnh xuất hiện một cái lỗ.

Sau một lúc cô ấy bỏ bức ảnh xuống, không chần chừ mà cầm mảnh báo được cắt ra, lúc thấy tin hai người bị xử bắn, hai dòng nước mắt không kìm được nữa mà tuôn ra.

Trời xanh có mắt! Trời xanh có mắt!

Cô ấy muốn lau nước mắt nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn, dường như muốn để những uất ức một năm nay trôi hết đi vậy.

Trước đó Nguyễn Dao đã viết thư nói cô muốn giao chuyện này cho những người khác làm, cô ấy đồng ý nhưng cũng không ôm quá nhiều hi vọng, dù sao gia thế của tên súc sinh họ Hà kia rất lớn, người bình thường không thể quật ngã hắn ta.

Nhưng cô ấy không ngờ Nguyễn Dao lại làm được, cô nói muốn để hai tên súc sinh kia xuống địa ngục, quả nhiên hai tên súc sinh kia thật sự xuống địa ngục.

Nghĩ đến sự hỗ trợ của Nguyễn Dao, trong lòng cô ấy lại một lần nữa được sưởi ấm, không nhịn được mà khóc không thành tiếng.

Thẩm Văn Thiến đi từ ngoài vào, thấy cô ấy khóc thành người nước thì không khỏi tò mò: "Cô làm sao vậy? Sao lại khóc thành thế này rồi?"

Lâm Ngọc cất ảnh và bài báo đi, lau sạch nước mắt rồi nói: "Không sao, trong nhà xảy ra chút việc mà thôi."

Về phần là chuyện gì thì cô ấy không nói.

Thẩm Văn Thiến thấy cô ấy không nói thì cũng không tiếp tục hỏi.

Cuối tuần Lâm Ngọc đi chợ với người trong thôn, cô ấy để mọi người giúp mình mua thịt heo, một đoàn người mua được tổng cộng hai mươi cân thịt heo.

Sau khi trở về đội sản xuất, cô ấy làm hai mươi cân thịt heo thành thịt khô, sau đó bỏ thêm bánh ngọt và hoa quả vào gửi đến căn cứ dầu hỏa.

Thẩm Văn Thiến nhìn cô ấy tốn nhiều tiền như vậy thì rất thắc mắc, nhiều đồ như vậy tốn mất ba tháng tiền lương đó.

Đối với sự nghi hoặc của Thẩm Văn Thiến, Lâm Ngọc cũng không giải thích.

So với chuyện Nguyễn Dao làm cho cô ấy, những thứ này có tính là gì đâu chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận