Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 365. Sợ đến mức hồn cũng muốn bay đi 1

Chương 365. Sợ đến mức hồn cũng muốn bay đi 1


Trái tim Đinh Hạo Tư đập thình thịch, mắt nhìn Nguyễn Dao, mặt và lỗ tai từ từ đỏ lên

Vẻ ngoài người nhà họ Đinh đều khá đẹp, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy người xinh đẹp như Nguyễn Dao.

Giang Xuân Hoa cho là chàng trai này nghĩ Nguyễn Dao là người bắt nạt Đinh Văn Tĩnh nên tiến lên chắn trước mặt Nguyễn Dao: "Đồng chí Đinh, trước tiên cô đừng khóc, giải thích rõ ràng với anh cô đi, tránh để cậu ta hiểu lầm."

Đinh Văn Tĩnh nghe vậy, ngại ngùng lau nước mắt trên mặt: “Anh ba, những người này đều là bạn của em, nhất là đồng chí Nguyễn, lúc ấy nếu không có cô ấy cứu em ở trạm xe lửa..."

Đinh Văn Tĩnh đơn giản kể lại mọi chuyện xảy ra ở trạm xe lửa.

Đinh Hạo Tư lấy lại tinh thần, cúi người thật sâu với đoàn người: “Cảm ơn mọi người đã cứu em gái tôi, cảm ơn cô, đồng chí Nguyễn."

Mặc dù lời của anh ta mang đậm khẩu âm Dương Thành, nhưng vẫn có thể nghe hiểu.

Nguyễn Dao nhìn thím Xuân Hoa bảo vệ mình sau lưng giống bộ dạng gà mẹ bảo vệ gà con, trong lòng rất ấm áp: "Không cần cảm ơn, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, đồng chí Đinh, vậy bây giờ chúng ta nên tạm biệt nhau thôi, chúng tôi còn phải đi tìm chỗ ở nữa."

Ngồi xe lửa mười ngày mười đêm, mọi người đều rất mệt mỏi.

Đinh Văn Tĩnh nói: "Mọi người định ở chỗ nào?"

Nguyễn Dao: "Chúng tôi định tìm một nhà khách gần phòng triển lãm hội chợ Quảng Châu."

Những năm này giao thông không thuận tiện, không có taxi, xe buýt cũng rất ít, cho nên tốt nhất ở gần đó, tránh cho đến lúc đó còn phải đi một đoạn đường xa mới có thể đến phòng triển lãm.

Đinh Văn Tĩnh nhíu mày lại, nghiêng đầu dùng tiếng Quảng Đông hỏi anh cô ấy mấy câu, sau đó quay đầu nói với Nguyễn Dao: "Mặc dù mọi người đến sớm trước thời hạn, nhưng có người còn sớm hơn mọi người nữa, chỉ sợ nhà khách gần đó đã đầy người rồi, như vậy đi, tôi đi cùng mọi người xem thử một chút."

Nguyễn Dao nghe nói như vậy cũng không kinh ngạc lắm, dù sao mấy năm đó nhà khách không có nhiều, nhưng người khác nghe nói như vậy đều đồng loạt nhíu mày.

"Chúng ta đi sớm nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ còn có người đến sớm hơn chúng ta sao?

"Nếu thật sự không có chỗ ở, vậy chúng ta ở xa một chút cũng không có vấn đề gì."

Bí thư Trịnh cũng nhíu mày một cái, nhưng tình huống bây giờ chỉ có thể đi xem thử rồi nói sau.

Vì vậy đoàn người đi ra khỏi trạm xe lửa.

Đinh Hạo Tư giúp em gái cầm túi du lịch, liếc mắt qua túi du lịch trong tay Nguyễn Dao, hít sâu một hơi lấy dũng khí nói: "Đồng chí Nguyễn, túi du lịch của cô có nặng không, nếu không tôi cầm giúp cô?"

Đôi mắt trong suốt của Nguyễn Dao liếc nhìn anh ta, khẽ lắc đầu một cái: “Không cần, đồ không nặng, cảm ơn anh."

Đinh Hạo Tư bị cô nhìn như vậy, tim đập như sấm, cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng: "Được được được."

Thời đó ra vào không tiện, cần chứng nhận ra vào, người ở trạm xe lửa không ít, cho nên chờ khi đoàn người Nguyễn Dao đi ra từ trạm xe lửa, cả người đã đổ đầy mồ hôi.

Tất nhiên thời tiết của Dương Thành này hoàn toàn khác với Taratu, tháng mười ở Taratu đã phải mặc áo bông mỏng, nhưng mọi người ở Dương Thành còn mặc áo tay ngắn, mấy người vừa đi ra khỏi trạm xe lửa đều bận rộn cởi áo bông mỏng trên người.

Khương Anh kinh ngạc nói : “Sao Dương Thành này lại nóng như vậy, lại còn có người mặc áo tay ngắn."

Những người khác nghe vậy gật đầu liên tục.

Đến khi xe buýt đến, đoàn người lại vội vàng xách túi du lịch lên xe buýt.

Chờ xe buýt đi xa, có hai bóng người đi ra từ phía sau bụi cây.

Hai người này không ai khác chính là hai mẹ con Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh.

"Mẹ, nên làm gì bây giờ?" Nguyễn Thanh Thanh sốt ruột nhìn xe buýt đi xa,"Thật vật vã mới đợi được người, mới vừa rồi sao mẹ lại cản con?"

Ngày hôm trước hai mẹ con cô ta đã đến Dương Thành, vì tiết kiệm tiền, ban ngày hai mẹ con cô ta sẽ tới trạm xe há miệng chờ sung rụng, buổi tối chạy đến phía dưới cầu gần trạm xe lửa ngủ.

Không nói đến chuyện thời tiết Dương Thành ấm nên có nhiều muỗi, gián ở đây lớn như ngón trỏ, đêm hôm đó có một con gián bay đến trên mặt cô ta, lúc ấy cô ta sợ đến mức hồn cũng muốn bay đi.

Quả thật cô ta chịu không nổi nữa, cô ta không muốn sống ở chỗ này một giây nào nữa!

Trên mặt Vương Phân cũng bị muỗi đốt sưng hai cục, vừa gãi vừa nói: "Vội cái gì, nếu bọn họ tham gia hội chợ gì đó, vậy hẳn sẽ ở gần đó, mới vừa rồi bọn họ nói muốn xuống xe ở đường Lưu Hoa, chúng ta sẽ ngồi chuyến sau đi qua đó.”

Đến lúc đó từ từ đi tìm, bà ta không tin không tìm được người!

Sở dĩ mới vừa rồi ngăn Nguyễn Thanh Thanh đi ra, là bởi vì bà ta thấy có một người đàn ông vẫn luôn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Nguyễn Dao, bà ta vô cùng hiểu loại ánh mắt đó, là một người đàn ông thích một người phụ nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận