Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 281. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 6

Chương 281. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 6


Nguyễn Dao gật đầu: “Được, cháu đã biết, cảm ơn thím Xuân Hoa.”

Vì giường ở điểm thanh niên tri thức không đủ để ngủ nên Nguyễn Dao nhường giường cho Giang Xuân Hoa, cô và mấy người Hồng Thắng Nam về nhà họ Nguyễn ngủ.

Lúc ra đến cửa, Ôn Bảo Châu cầm gối của mình đuổi theo: “Nguyễn Dao, tối nay tôi muốn ngủ với cô.”

Tất cả mọi người đều biết tình cảm của hai người bọn họ còn tốt hơn cả chị em ruột, lúc này nghe Ôn Bảo Châu nói vậy cũng không ai thấy lạ.

Đương nhiên Nguyễn Dao cũng sẽ không phản đối.

Sau khi tắm rửa lên giường, Ôn Bảo Châu nằm xuống cạnh cô, vẻ mặt như một động vật nhỏ sắp bị bỏ rơi, cô ấy nhìn cô bằng đôi mắt ngập nước: “Nguyễn Dao, cô nhất định phải nhớ viết thư cho tôi, ngàn lần không được quên tôi.”

Nguyễn Dao bị cô ấy nhìn đến mức tự cảm thấy mình giống như tra nam bỏ rơi con gái nhà người ta: “Sau bữa tối tôi có hỏi qua thím Xuân Hoa, hỏi có thể mang cô đi cùng được không, nhưng thím ấy nói thím ấy cũng không có cách, nên chỉ có thể đợi tôi qua đó rồi nói sau.”

Ôn Bảo Châu ôm chặt lấy cô, vừa cảm động vừa vui vẻ: “Tôi biết cô cũng không nỡ bỏ rơi tôi mà, nhưng cô đừng phí công, tôi cũng muốn dựa vào năng lực của bản thân để vào căn cứ dầu mỏ.”

Nguyễn Dao xoa xoa đầu cô ấy: “Được, vậy tôi ở căn cứ chờ cô đến.”

“Ừm.”

Đêm đã khuya, tiếng côn trùng không rõ tên ở ngoài kêu vang, Nguyễn Dao và Ôn Bảo Châu nói chuyện một lúc rồi nhanh chóng thiếp đi.

Ở căn cứ, Tần Lãng lại mất ngủ.

Anh gối đầu lên gối, đôi mắt đào hoa sáng rực trong đêm, khóe miệng cũng nâng lên.

Nửa đêm Lâu Tuấn Lỗi tỉnh dậy, vừa xoay người đã đụng phải ánh mắt của anh, cậu bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa tiểu ra quần: “Lãng à, nửa đêm anh không ngủ mà cười âm trầm như vậy với tôi làm gì thế?” Cậu rất sợ đó.

Khóe miệng Tần Lãng hơi hạ xuống: “Bớt tự mình đa tình đi.”

Nói rồi anh xoay người vào trong tường, nên nghĩ cách xin sở trưởng ở kí túc xá đơn thôi.

Không nỡ rời xa, nhưng cuối cùng vẫn phải ly biệt.

Ngày hôm sau Nguyễn Dao ăn sáng ở nhà họ Nguyễn, sau đó ngồi lên xe của thím Xuân Hoa tạm biệt mọi người.

“Thanh niên tri thức Nguyễn, nhớ sau này thường xuyên quay lại thăm mọi người.”

“Đội sản xuất Tây Câu chính là nhà mẹ đẻ của cô, nhớ về đó.”

Triệu Hương Lan từ trong đám người chen ra: “Cháu gái cả, nhà họ Nguyễn chúng ta mới là nhà mẹ đẻ của cháu, cháu nhớ về thăm bác gái, bác gái thật sự không nỡ xa cháu...”

Mỹ nhân thút thít thì mềm mại, đáng yêu khiến người khác thương yêu, nhưng Triệu Hương Lan tuổi đã cao, mặt mũi nhăn nheo lốm đốm đồi mồi, khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt, nhìn thôi cũng thấy cay mắt.

Mắt Nguyễn Dao bị cay đến mức không thể nhìn tiếp, đang chuẩn bị lên xe đóng cửa lại thì Thẩm Văn Thiến chạy đến.

“Nguyễn Dao, cô chờ tôi một chút.”

Nguyễn Dao thắc mắc nhìn cô ta.

Thẩm Văn Thiến chạy đến hổn hển nói, đưa thư trong tay cho cô, vẻ mặt thẹn thùng: “Phiền cô đưa bức thư này cho anh trai giúp tôi.”

Nguyễn Dao nhìn sắc mặt của cô ta cũng đoán được trong thư viết gì, cô nhận thư, gật đầu nói: “Được.”

Thẩm Văn Thiến nhìn thoáng qua xung quanh, nói nhỏ như tiếng muỗi: “Nếu anh tôi hỏi Văn Lâm là ai thì cô có thể nói giúp tôi vài lời được không?”

Cô ta sợ anh trai sẽ không đồng ý để cô ta và Đinh Văn Lâm ở cùng một chỗ, hiện tại Nguyễn Dao giỏi như vậy, nếu như cô có thể nói giúp bọn họ mấy câu, không chừng anh trai sẽ không phản đối nữa.

“Không vấn đề.” Nguyễn Dao gật gật đầu, sau đó vẫy tay với mọi người: “Tôi đi đây, mọi người chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Người của đội sản xuất, dù là nam nữ già trẻ đều vẫy tay với cô: “Thanh niên tri thức Nguyễn chú ý giữ gìn sức khỏe, nhớ thường xuyên quay về.”

Ôn Bảo Châu và mấy cô gái dễ khóc đã sớm nước mắt đầm đìa, Nguyễn Dao không nhìn nổi cảnh này, xoay người lên xe.

Trong lòng Giang Xuân Hoa rất khâm phục cô gái nhỏ Nguyễn Dao này.

Một người có bản lĩnh không tính là gì, còn người có khả năng làm tất cả mọi người đều thừa nhận bản lĩnh của bạn, cũng thật lòng thích bạn mới là việc khó.

Nhưng Nguyễn Dao lại làm được.

Lái xe từ đội sản xuất đến căn cứ không tính là xa, nhưng cũng tốn đến sáu tiếng đồng hồ.

Lái được ba tiếng, hai người dừng ở ven đường ăn gì đó.

Nguyễn Xuân Hoa xuống xe hoạt động tay chân: “Ôi chao không được rồi, lớn tuổi rồi, lái xe lâu tay sẽ run, chúng ta nghỉ ngơi nửa tiếng rồi xuất phát.”

Nguyễn Dao: “Thím Xuân Hoa, hay là lát nữa để cháu lái.”

Giang Xuân Hoa ngạc nhiên: “Cháu biết lái xe?”

Nguyễn Dao xoa xoa phần da dưới mắt: “Ở đội sản xuất cháu có học đánh xe ngựa, hơn nữa còn học đi xe đạp, lúc nãy cháu nhìn thím lái thấy cũng không khó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận