Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 66. Đối tượng 4

Chương 66. Đối tượng 4


Dương Trân Trân ngu ngơ gật đầu: "Em họ, tuy chị không biết làm đồ ăn ngon, nhưng chị biết may quần áo, nếu quần áo của em hỏng chị sẽ giúp em vá lại."

"Mấy việc đòi hỏi sự tỉ mỉ chị không bằng hai chị dâu kia, nhưng chị có sức khỏe, chị có thể giúp em gánh nước và giặt quần áo."

Hai người chị dâu đều mở lời, đương nhiên Hồng Thắng Nam không thể không nói gì.

Hơn nữa chị cũng thật lòng biết ơn Nguyễn Dao, ngày hôm qua cô ấy đun kẹo sữa đại bạch thỏ thành sữa, Tiểu Hồng Đậu cực kỳ thích uống.

Triệu Hương Lan nghe thấy vậy mà ghen tị: “...”

Từ từ??

Ba người con dâu vào cửa đã nhiều năm như vậy mà cho tới bây giờ chưa từng hầu hạ mẹ chồng là bà, bây giờ lại ân cần hầu hạ Nguyễn Dao như vậy.

Rốt cuộc ai mới là người đứng đầu cái nhà này hả????

**

"Một tiếng gầm của công nhân dầu mỏ, trái đất cũng phải rung chuyển ba lần."

"Công nhân dầu mỏ có lòng hăng hái, chẳng sợ bất kỳ khó khăn nào."

"Giếng khoan hạng nhất, giếng khoan năng suất cao, dầu mỏ của quê hương là quan trọng nhất!"

Trời tắt nắng, căn cứ dầu mỏ được báo hiệu bởi các tiếng khẩu hiệu, tiếng khẩu hiệu rõ to đi kèm với ánh trăng và các vì sao, báo hiệu một ngày lao động vất vả kết thúc.

Ngành sản xuất dầu mỏ cực kỳ gian khổ, hơn nữa ở niên đại này lại càng khổ hơn, không chỉ có sức sản xuất thấp, mà hoàn cảnh tự nhiên cũng vô cùng ác liệt.

Lúc mỏ dầu Thái Lợi vừa được phát hiện, xung quanh khắp nơi đều là những cánh đồng hoang vu đầy kiềm và than, người của đợt thứ nhất đến mỏ dầu không được cung cấp lương thực cố định, người nhà họ chỉ có thể đi khắp nơi lấy rau dại, về sau không có cách nào, toàn bộ phải xuống ruộng khai hoang trồng lương thực.

Đất thì tự mình khai hoang, lương thực tự mình trồng, ngay cả phòng ở cũng phải tự mình xây dựng, lúc ấy phòng ở cũng không tốt như bây giờ, khi đó vì vội vã muốn có phòng ở che gió che mưa, họ phải dùng đất làm tường, dùng cỏ làm nóc nhà.

Lịch sử phát triển của dầu mỏ Hoa Quốc chính là lịch sử hiến dâng của các công nhân dầu mỏ và gia đình họ.

Điều đáng mừng chính là, chiến tích không ngừng truyền lại, bây giờ hàng năm mỏ dầu Thái Lợi có thể sản xuất hơn sáu triệu tấn dầu hỏa.

Hôm nay phân đội thí nghiệm phân tầng giếng dầu của Tần Lãng lại thí nghiệm mấy trăm cái giếng dầu, mỗi người đều mệt đến mức không đứng thẳng lưng nổi, nhưng không hề có ai than mệt mỏi.

Lúc này trời hoàn toàn tối, điều kiện chiếu sáng ở giếng dầu không đủ, nên không có cách nào tiếp tục thí nghiệm.

Khương Học Hải đứng lên: "Hôm nay công việc chỉ tới đây thôi, đi nào đi nào, đừng cắm mặt ở đây nữa."

Cho dù mệt mỏi vô cùng nhưng tất cả mọi người vẫn không muốn đi, ai cũng muốn làm thêm vài lần thí nghiệm.

Nhưng đến ban đêm, nhiệt độ không khí ở căn cứ sẽ hạ xuống, hơn nữa còn có thú dữ ẩn hiện, Khương Học Hải không thể không hung dữ đuổi người đi.

Mọi người thấy phó sở trường bắt đầu mắng chửi người khác, lúc này mới thu dọn đồ đạc đi về phía căn tin.

Lâu Tuấn Lỗi nhìn nhìn mặt của những người khác, lại nhìn nhìn Tần Lãng: "Tôi nói này Tần Lãng, buổi tối anh không phải trộm bôi dầu con sò* chứ? Ngày nào mọi người ai cũng đều dầm mưa dãi nắng, đến mức mặt cũng đen như dầu mỏ rồi, chỉ có da của anh vẫn còn trắng như này."

*Dầu con sò: chiết xuất từ vỏ sò, có công dụng cấp ẩm cho da, ngăn ngừa khô nứt da (Theo Baidu)

Tần Lãng liếc xéo cậu một cái: "Đây là đẹp tự nhiên, cậu cũng không cần quá tự ti.”

Người nhà anh da đều tương đối trắng, đặc biệt là anh, phơi nắng như thế nào cũng không đen.

Lâu Tuấn Lỗi: "...”

Anh thật sự là miệng tiện, biết rõ lời nói của anh ác độc còn muốn đi trêu chọc anh.

*Cái này được dùng khá nhiều nghĩa, cũng như thủ tiện, ý chỉ là nói ra mấy lời độc miệng/đê tiện/vô liêm sỉ/hèn hạ hoặc có thể hiểu nhẹ hơn như nói năng không suy nghĩ, hay chê bai.

Xứng đáng.

Có người cười nói: "Tính ra thì từ khi kỹ sư Lãng đến đây, danh hiệu ‘Người đàn ông đẹp nhất mỏ dầu’ lại thuộc về phân đội thứ ba của chúng ta."

Tuy rằng xưng hô kỹ sư Lãng này kỳ quái, nhưng lại có thể giúp mọi người phân biệt giữa hai kỹ sư, bởi vậy mọi người đã nhanh chóng tiếp nhận nó.

Nghe thấy thế, Khương Học Hải không khỏi hiếu kỳ, hỏi: "Còn có loại chuyện này sao? Vậy danh hiệu kia lần trước là của ai?"

"Kỹ sư Thẩm của phân đội thứ nhất."

Lâu Tuấn Lỗi trừng lớn đôi mắt: "Đừng nói kỹ sư Thẩm này là kỹ sư Thẩm Hàn Xuyên ở ký túc xá bên cạnh chúng ta đấy nhé?"

"Đúng vậy, chính là anh ta. Trước đó kỹ sư Thẩm là người đẹp trai nhất, rất nổi tiếng của căn cứ, không ít cô nàng thích anh ta, không kỹ sư Lãng vừa tới đã cướp mất danh hiệu ấy đi rồi."

Lâu Tuấn Lỗi quay đầu lại nhìn Tần Lãng: "Lãng à, đây là anh không đúng."

Đôi mắt cánh đào của Tần Lãng hơi nhướng lên, trên mặt vẫn là dáng vẻ thờ ơ.

Đẹp trai hay không đẹp trai, anh căn bản không thèm để ý, thời điểm này để ý bề ngoài, chi bằng đào thêm vài giếng dầu cho tổ quốc còn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận