Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 141. Tên đã lên dây 5

Chương 141. Tên đã lên dây 5


Tim Nguyễn Dao bắt đầu đập nhanh, nuốt nuốt nước miếng nói: "Đồng chí Lâm, tôi có phỏng đoán, nhưng tôi không biết có nên nói ra hay không."

Lâm Đại Thành nhíu mày: "Phỏng đoán gì, cô nói đi, nói sai tôi cũng sẽ không trách cô."

Nguyễn Dao dừng lại nói: "Tôi nghi ngờ đồng chí Lâm Tiểu Phương bị chôn dưới trong hầm."

Lời này vừa nói ra, trong phòng im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Lâm Đại Thành trừng mắt nhìn Nguyễn Dao, rất lâu mới có thể tìm lại âm thanh của mình: "Hẳn là không thể nào…”

Nguyễn Dao ngắt lời anh ta: "Lúc ấy các anh đi xuống hầm tìm có đào đất lên không?"

Lâm Đại Thành lắc đầu: "Không có, chúng tôi đi xuống xem một lần, hơn nữa là xuống xem cùng ngày em ấy mất tích, sau đó thì không xuống thêm lần nào nữa."

Lúc ấy bọn họ đoán rằng em gái bị thú dữ ngoạm đi rồi, hoặc là bị người bên ngoài bắt cóc, chưa từng nghi ngờ Phương Chí Hành hay là người của Phương gia.

Cho nên bọn họ chỉ xuống hầm nhìn thoáng qua vào ngày em gái mất tích, sau đó cũng không đi xuống lần nữa, chứ đừng nói đến việc đào đất để tìm kiếm

Bây giờ nghĩ lại, lúc trước bọn họ đi tìm khắp cả thôn Tây Câu, có thể nói là đào ba thước đất, nhưng trùng hợp là bọn họ lại không cẩn thận tìm ở Phương gia.

Chẳng lẽ em gái thật sự bị chôn ở bên dưới hầm?

Nghĩ đến khả năng này, anh ta lập tức đứng ngồi không yên.

Nguyễn Dao lần nữa gọi Lâm Đại Thành muốn xông ra ngoài lại: "Đồng chí Lâm, anh không cần xúc động như vậy, anh thế này chạy tới, Phương gia sẽ cho anh đi xuống hầm sao?"

Lâm Đại Thành ngẩn ra: "Vậy tôi nên làm như thế nào đây, đi Cục Công an tìm đồng chí công an sao?"

Nguyễn Dao thầm đảo mắt trong lòng: "Chúng ta chỉ phỏng đoán, đương nhiên không thể đi tìm đồng chí công an rồi, ý của tôi là anh không thể một mình tới đó, anh cần phải mang thêm nhiều người."

Một người tới thì có thể làm gì, đến lúc đó người của Phương gia một mực ngăn cản, anh ta cũng chẳng làm được gì chứ đừng nói đến chuyện xuống hầm đào thi thể.

Lâm Đại Thành bừng tỉnh: "Cô nói đúng, đồng chí Nguyễn cô nói đúng, bây giờ tôi đi tìm người."

Nguyễn Dao lại lần nữa gọi anh ta lại: "Đồng chí Lâm, tôi phải đi trước, tôi không thể cùng các anh trở về đội sản xuất, bằng không bị người khác nhìn thấy lại không tốt.”

"Được, cám ơn cô, đồng chí Nguyễn, nếu thật sự có thể tìm em gái, tôi… Cả nhà chúng tôi đều sẽ cảm ơn cô!"

Lâm Đại Hành nói xong hốc mắt đỏ hoe.

Năm đó trước khi ba mẹ anh ta qua đời, nắm tay mấy anh em anh ta, bảo bọn họ nhất định phải tìm em gái tìm trở về, sống thì phải thấy người chết phải thấy thi thể, mấy năm năm bọn họ cũng không dám quên cho dù chỉ là một ngày.

Chỉ là bây giờ muốn ra khỏi đội sản xuất phải xuất trình chứng minh thư, nếu không thì bọn họ chẳng đi đâu được, cho nên bọn họ cũng hữu tâm vô lực.

Nguyễn Dao xua xua tay: "Cảm ơn thì không cần, tôi đi trước."

Nếu không phải Phương Chí Hành quá ghê tởm, cô cũng sẽ không nhúng tay chuyện này.

Nguyễn Dao vội vàng đánh xe ngựa trở lại đội sản xuất, cô mới vừa trả xe ngựa về chuồng ngựa, thì ngay lập tức Phương Chí Hành chặn cô ngay ở trên đường.

"Bây giờ thanh niên tri thức Nguyên là một người rất bận rộn nhỉ, muốn gặp mặt cũng khó khăn quá."

Muốn đi đến văn phòng thì phải đi qua con đường này, lúc này đa số người của đội sản xuất đều đang làm việc dưới ruộng, nếu Phương Chí Hành muốn gây rối với cô, vậy thì bây giờ là thời điểm thích hợp.

Nguyễn Dao ung dung quan sát xung quanh, vẻ mặt thản nhiên nói: "Rốt cuộc đồng chí Phương muốn nói gì?"

Phương Chí Hành cười lạnh một tiếng: "Hiện tại nơi này không ai, cô cũng đừng giả vờ, lời đồn đại này có phải cô truyền ra không?"

Nguyễn Dao vẻ mặt vô tội: "Lời đồn đại nào? Tôi không rõ đồng chí Phương đang nói cái gì?"

Phương Chí Hành không còn bình tĩnh và điềm đạm như lúc trước nữa, ánh mắt chứa đựng tia hung tàn: "Cô không thừa nhận cũng vô dụng, cô nghe cho kỹ đây, việc này tôi không để yên cho cô đâu!"

Người phụ nữ bọ cạp độc ác này, tuyệt đối hắn ta sẽ không để cô còn sống rời khỏi đội sản xuất!

Nguyễn Dao đang định đá hắn một cái thì thấy vợ Phương Chí Hành vội vã chạy tới: "Anh mau về nhà đi, anh họ cả nhà họ Lâm mang theo một đám người tới, nói muốn đập cửa hầm của chúng ta!"

Sấm sét giữa trời quang.

Ngũ lôi oanh đỉnh.(1)

(1) Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.

Khóe mắt muốn nứt ra.

Cả người Phương Chí Hành ngây dại, ngay sau đó hắn ta lấy lại tinh thần, giống gió lốc chạy về Phương gia, tốc độ kia nhanh đến mức cứ như là để lại tàn ảnh.

Nguyễn Dao nhìn thấy bóng lưng của hắn ta thì hừ một tiếng.

Nếu là trước đó cô còn không chắc chắn, bây giờ thì cô chắc chắn rồi, trong lòng Phương Chí Hành hoàn toàn có quỷ.

Cô sửa sang lại quần áo một chút, nhấc chân đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận