Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 327. Không tính 2

Chương 327. Không tính 2


Tần Lãng nhìn cậu, gật đầu: "Ừ, nếu như cậu muốn tham gia."

Đôi mắt Lâu Tuấn Lỗi sáng lên: "Tôi muốn, tôi muốn gia nhập! Lãng à, cảm ơn anh."

Tần Lãng khoát tay: "Cảm ơn cái gì, chúng ta là anh em tốt."

Trong lòng Lâu Tuấn Lỗi cảm động vô cùng, lỗ mũi ê ẩm, thiếu chút nữa khóc lên: "Đúng, chúng ta là anh em tốt. " Anh em tốt cả đời!

Tần Lãng mỉm cười như có như không: "Vậy buổi chiều tôi sẽ nói với phó sở trưởng, để cho cậu gia nhập vào hạng mục nghiên cứu của tôi, ngày mai tôi có chút việc muốn xin nghỉ, chuyện khảo sát số liệu của cánh đồng hoang nhờ cậu rồi."

Diện tích của cánh đồng hoang tổng cộng là ba mươi kilomet vuông, khoảng cách giữa hai giếng dầu cũng khá xa, có lúc hai giếng dầu cách nhau đến bảy tám kilomet, ở trong cánh đồng hoang không có cách nào lái xe, chỉ có thể dựa vào đi bộ, tăng lên không ít khó khăn cho khảo sát này.

Nhưng vào lúc này Lâu Tuấn Lỗi đâu còn tâm trí nghĩ đến mệt mỏi và khổ cực nữa, khuôn mặt vẫn luôn chìm đắm trong sự vui sướng khi gia nhập vào hạng mục nghiên cứu: "Không thành vấn đề, anh có chuyện gì thì đi làm đi, một mình tôi đi khảo sát là được."

Tần Lãng cười: "Vậy thì nhờ cậu."

Lâu Tuấn Lỗi cảm kích ôm lấy vai anh: "Chúng ta là anh em, nói nhờ cái gì chứ."

Tần Lãng mỉm cười rời đi.

Rất nhanh đến ngày hôm sau.

Nguyễn Dao ngủ đến hơn tám giờ mới dậy, bình thường trời mới mờ sáng đã phải dậy rồi, hiếm thấy hôm nay ngủ một giấc dài như vậy.

Ngày hôm qua Tần Lãng có nói với cô là đi ra ngoài với anh làm chút chuyện, vì vậy ngày hôm qua cô cũng đã xin nghỉ với lãnh đạo, chuyện của đội khai thác dầu mỏ phụ nữ giao cho đội phó Sa Y Nhiên phụ trách.

Có lẽ nghe được tiếng động bên này của cô, Tần Lãng nhanh chóng đi qua đây, trên tay còn bưng một tô mì.

Mì sợi nóng hổi, tản ra mùi thơm đậm đà, phía trên trôi nổi cải xanh và hành lá cắt nhỏ, làm cho người ta muốn ăn.

Nguyễn Dao nhận lấy đũa anh đưa đến, cười nói: "Em còn nghĩ rằng phải đi ra ngoài ăn đây, anh ăn chưa?"

Tần Lãng ngồi xuống chỗ đối diện: "Ăn rồi, em ăn đi, ăn xong chúng ta lên đường."

Nguyễn Dao gật đầu: "Được, nhưng hôm nay chúng ta muốn làm chuyện gì?"

Tần Lãng nhìn cô: "Bí mật, chờ đến đó em sẽ biết."

Nguyễn Dao nhìn dáng vẻ thần bí của anh, cho là chuyện không thể nói, cũng không hỏi lại, gắp mì muốn ăn, mới phát hiện dưới sợi mì có một quả trứng chần nước sôi vàng vàng, còn có mấy miếng thịt bò muối.

Trong nháy mắt Nguyễn Dao càng đói bụng hơn, ăn mấy miệng mới rảnh nói: "Ăn ngon thật, tay nghề của đồng chí Tần ngày càng tốt nha, mì sợi hết sức dai, thịt bò muối thơm nứt, nhưng hôm nay sao lại làm phong phú như thế?"

Tần Lãng nâng cặp mắt đào hoa lên, cười giống như yêu nghiệt: "Chính là muốn nuôi em thành trắng trẻo mập mạp."

Nguyễn Dao nghe được anh thích nuôi mình, trong lòng còn có chút cảm động, ai ngờ một giây sau lại nghe anh bổ xung một câu.

"Giống như nuôi heo vậy."

"..."

Nguyễn Dao trợn mắt nhìn, hừ nói: "Anh mới là heo, cả nhà anh đều là heo!"

Da mặt Tần Lãng dày như tường thành, gật đầu nói: "Ừ, chúng ta đều là heo, trời sinh một đôi."

"..."

Nguyễn Dao hết ý kiến.

Cơm nước xong, Nguyễn Dao thay một bộ quần áo, sau đó hai người lái xe Jeep lên đường.

Lái xe mấy giờ liền, chạy thẳng đến thị trấn, cuối cùng dừng lại trước một rạp chiếu phim.

Tần Lãng xuống xe, đi tới giúp cô mở cửa: "Xuống đây đi, phim sắp chiếu rồi, bộ phim chiếu hôm nay là “Trận đánh trong đường hầm”, chắc em chưa xem qua chứ."

Nguyễn Dao đỡ tay anh nhảy xuống xe, trợn to hai mắt: "Anh nói làm chuyện chính sự chính là xem phim?"

Cô mở to đôi mắt tròn vo nhìn mình, lông mi vừa dài vừa tinh tế, ánh mặt trời rơi xuống người cô, da thịt trắng như tuyết không tỳ vết, đôi môi đầy đặn mượt mà, làm cho trái tim người ta ngứa ngáy.

Tần Lãng động lòng một chút, đưa tay nhéo mặt cô: "Anh thấy khoảng thời gian này em quá mệt mỏi, dẫn em đi ra ngoài thả lỏng một chút."

Nguyễn Dao vừa bĩu môi vừa đẩy tay anh ra: "Thả lỏng thì thả lòng, sao anh lại véo mặt em làm gì?"

Mặc dù trong giọng nói tràn đầy ghét bỏ, nhưng trong lòng lại hết sức cảm động.

Từ nhỏ cô đã bị cha mẹ vứt bỏ, sớm học được chuyện một mình gánh vác tất cả mọi chuyện, dù khổ nữa mệt nữa cũng chưa bao giờ nói ra, bây giờ có người thấy cô mệt mỏi, loại cảm giác được người ta quan tâm này thật tốt.

Tần Lãng cười cong đuôi mắt, nói: "Bởi vì véo rất thích."

Nguyễn Dao: "..."

Dụng cụ chiếu bóng và chất lượng phim ở thời đại này đều không so được với đời sau, có điều đây là Tần Lãng đặc biệt chuẩn bị cho cô, Nguyễn Dao vẫn cho anh mặt mũi, xem hết sức chăm chú.

Chẳng qua đột nhiên một tiếng súng vang lên, tay của cô đã bị Tần Lãng nắm lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận