Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 145. Khinh bỉ trong lòng 2

Chương 145. Khinh bỉ trong lòng 2


Nghe thấy Lâm Đại Thành nói thế, cả người mẹ Phương run rẩy không ngừng.

Bà chạy đến nắm lấy tay anh ta: "Đại Thành à, dì cả van cầu con, con tha cho Chí Hành đi mà, người thực sự là do dì giết, nếu con giận, vậy dì sẽ đền cái mạng già này của dì cho con là được mà!"

Mẹ Phương nói chuyện câu trước mâu thuẫn với câu sau, nếu như không phải do Phương Chí Hành giết, vậy cần gì phải cầu xin Lâm Đại Thành tha thứ?

Lâm Đại Thành hất tay bà ra: "Tôi sẽ không tha thứ cho loại súc sinh Phương Chí Hành này, nếu hắn ta có lương tâm thì đã không ra tay với em họ, từ nay về sau người của hai nhà Lâm - Phương không đội trời chung, tôi không có thân thích với loại súc sinh như vậy!"

Nói xong anh ta chạy vội tới bờ sông, một cước đạp Phương Chí Hành sắp bò lên bờ xuống sông.

Phương Chí Hành: "...”

Lâm Đại Thành trở nên tức giận, tiếp theo lại kéo Phương Chí Hành ở trong nước lên, đấm đá hắn một trận.

Những người khác của Lâm gia cũng bước đến, chỉ chốc lát sau mặt mũi Phương Chí Hành đã bị đánh bầm dập, mẹ Phương khóc đến mức muốn ngất đi.

Hơn hai tiếng sau, rốt cuộc đồng chí công an cũng tới.

Bọn họ bắt người lại, sau đó dẫn hết người đang có mặt ở Phương gia đi.

Mới đầu Phương Chí Hành còn muốn chống cự, mẹ Phương cũng muốn gánh tội thay con trai, nhưng đồng chí công an cũng không phải kẻ ngốc, để mặc cho bọn họ lừa gạt.

Căn cứ khẩu cung của Lâm gia, trước khi Lâm Tiểu Phương gặp chuyện cho đến sau khi gặp chuyện, mẹ Phương luôn ở cùng với người của Lâm gia, bà căn bản không có thời gian gây án.

Sau một hồi thẩm vấn, Phương Chí Hành cuối cùng chịu không được mà nhận tội.

Năm đó vẻ ngoài của Lâm Tiểu Phương rất đẹp, làn da trắng nõn, đường cong quyến rũ, đặc biệt là bộ ngực căng tròn, các chàng trai trẻ tuổi làng trên xóm dưới đều muốn lấy cô ấy làm vợ.

Phương Chí Hành và em họ đã là thanh mai trúc mã từ nhỏ, lại cùng nhau lớn lên, đặc biệt là Lâm Tiểu Phương càng lớn càng động lòng người, hắn ta sớm đã động tâm với Lâm Tiểu Phương, hắn ta đã từng bảo mẹ hắn lén bàn với Lâm gia hôn sự của hai người, muốn cho thân càng thêm thân, nhưng Lâm Tiểu Phương chỉ xem hắn ta là anh trai thân thiết, không muốn gả cho hắn ta.

Tiết Đoan Ngọ năm đó hắn ta đi tặng quà cho họ hàng, khi trở về gặp được Lâm Tiêu Phương đang hái rau dại ở trong rừng, Lâm Tiểu Phương đỏ mặt nói cho hắn ta, nói rằng cô ấy thích con trai của trưởng thôn, hai nhà đang bàn chuyện cưới xin, hắn ta nghe thấy thế thì ghen tị đỏ mắt.

Trùng hợp là lúc đứng lên chân của Lâm Tiểu Phương bị trẹo, hắn ta đỡ lấy, tay không cẩn thận đụng trúng ngực của cô ấy, cái loại cảm giác mềm mại đầy đặn này lập tức khiến nội tâm dã thú của hắn ta trỗi dậy.

Hắn ta ôm lấy Lâm Tiểu Phương, vừa sờ vừa hôn cô ấy, muốn biến cô ấy trở thành của mình, Lâm Tiểu Phương sợ hãi, vừa cào hắn ta vừa la hét, hắn ta lo lắng tiếng kêu của Lâm Tiểu Phương sẽ dẫn người trong thôn tới, cho nên liền dùng tay che miệng của cô ấy, ai ngờ Lâm Tiểu Phương cứ bị vậy bị hắn ta bịt chết.

Lúc ấy trong lòng hắn ta vừa sợ vừa áy náy, nhưng hắn ta càng sợ mình sẽ bị bắt lại rồi bắn chết, cho đã giấu thi thể của Lâm Tiểu Phương ở hầm trú ẩn trước khi người khác phát hiện.

Hầm trú ẩn của thôn Tây Câu ở trong núi, vị trí rất bí ẩn, người trong thôn biết vị trí chính xác không nhiều lắm, bởi vậy ngay từ đầu khi người Lâm gia tìm kiếm lại hoàn toàn không nghĩ tới nơi đó.

Phương Chí Hành lợi dụng sự chênh lệch thời gian, lại lừa dối sự tín nhiệm của người Lâm gia, sau khi trời tối hắn ta lại lén lút cõng người quay về hầm, sau đó vùi thi thể vào bên trong tường xi-măng.

Vì không muốn để người phát hiện, hắn ta dùng cả một buổi tối để trát hết tường bằng xi-măng, hầm không thông gió, bên trong lại chứa rau muối này kia, cho nên có mấy lần người Phương gia đi xuống nói rằng ngửi được mùi kỳ lạ, nhưng tất cả đều bị hắn ta lấp liếm cho qua.

Cứ giấu diếm như vậy suốt hai mươi mấy năm, ban đầu vốn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không bị người khác phát hiện, cho đến khi Nguyễn Dao vào đội sản xuất.

Lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Dao, Phương Chí Hành sợ ngây người, hắn ta còn tưởng rằng mình nhìn thấy Lâm Tiểu Phương lúc còn trẻ. Cảm giác ái mộ và xúc động trong thâm tâm lập tức trở lại, điều khiến cho hắn ta càng động tâm hơn, là Nguyễn Dao còn hấp dẫn động lòng người hơn so với Lâm Tiểu Phương, hắn ta thật sự không chống lại được sự hấp dẫn này.

Năm đó không thể có được Lâm Tiểu Phương đã làm cho hắn ta tiếc nuối đến tận hai mươi năm, lần này gặp được Nguyễn Dao, Phương Chí Hành cảm thấy ông trời bù đắp cho tiếc nuối của hắn ta, hắn ta phải chiếm được Nguyễn Dao bằng mọi giá.

Chỉ là hắn ta không ngờ rốt cục mình lại thua trong tay Nguyễn Dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận